Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 116

Dù gì đó cũng là một con d.a.o thái rau nên miệng vết thương không quá sâu, nhưng vẫn cần lập tức sơ cứu cầm m.áu.
“Cảnh sát Kim, chúng ta nên đưa Tôn Tử tới trạm xá trong thôn kiểm tra.” Tôi dìu Tôn Tử nói với Kim Tiểu Hổ.
Kim Tiểu Hổ cười lạnh một tiếng, không nhẫn nại chỉ vào vết thương trên tay Tôn Tử: “Vết thương bé như vậy khỏi cần kiểm tra, không ch.ết người được đâu.”
Nói xong anh ta quay người xuống lầu, tôi bất lực thở dài. Đi tới hành lang chúng tôi nhìn thấy Kim Tiểu Hổ đã phát hiện ra Phỉ Phỉ đang ngồi mê man ở góc tường.
Mắt anh ta lập tức sáng lên ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Cô Phỉ Phỉ này xem ra tình hình khá nghiêm trọng đấy, lát chúng ta cùng đưa họ đi kiểm tra.”
Hừ, đúng là phân biệt đối xử mà.
“Bịch bịch bịch, bịch bịch bịch.”
Một tràng tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới, tôi nhìn về phía cầu thang, Vương Thành thở hồng hộc chạy lên. Anh ta nói đã tìm một vòng lớn dưới lầu vẫn không thấy bóng dáng Lưu Mị Nhi, có lẽ cô ta đã chạy thoát rồi.
“Dễ cho cô ta quá rồi, vậy còn t.h.i t.h.ể dưới hầm chúng ta có nên đem về không, đó là t.h.i t.h.ể của cảnh sát Lục Đông.” Tôi biết không thể trông chờ gì vào Kim Tiểu Hổ nên quay ra nói với Vương Thành. .

Vương Thành vừa nghe xong tâm trạng lập tức chùng xuống gật gật đầu, nói anh ta và Lục Đông là cộng sự hai năm rồi. Lục Đông trước sau đều rất quan tâm anh ta, không ngờ sự việc lại tới nông nỗi này.
“Đem t.h.i t.h.ể đi? Không được, xe của tôi sao có thể chở t.h.i t.h.ể chứ? Tuyệt đối không được." Kim Tiểu Hổ không cần nghĩ ngợi đã lập tức từ chối luôn.
“Nhưng mà?” Vương Thành nhìn Kim Tiểu Hổ: “Đây là xác của cảnh sát Lục Đông, cũng là bằng chứng trực tiếp nhất tố cáo tội ác của hung thủ, không đem t.h.i t.h.ể đi thì…”
Kim Tiểu Hổ bặm môi cau mày suy nghĩ rất lâu sau đó nói xuống dưới hầm chụp ảnh x.ác ch.ết làm bằng chứng trước, ngày mai sẽ liên hệ sở cảnh sát phái một xe tới.
Vương Thành thở dài, chỉ có thể đồng ý.
“Vậy phiền Minh Dương đưa chúng tôi xuống dưới hầm một chuyến.” Vương Thành nhìn tôi nói.
Tim tôi nảy lên một nhịp, không sai, việc này vốn dĩ nên là tôi đưa Vương Thành xuống, nhưng cứ nghĩ đến cái hầm lạnh lẽo âm u ấy là tôi lại cảm thấy hoang mang sợ hãi.
Cảnh tượng Lục Đông m.áu th.ịt lẫn lộn vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi.
“Còn ngơ ra đó làm gì, mau đi thôi, chụp xong chúng ta còn phải đưa cô Phỉ Phỉ đi bệnh viện kiểm tra.” Kim Tiểu Hổ rất không vừa ý nạt nộ tôi.
Tôi gật đầu, Vương Thành có chút lo lắng nhìn tôi: “Minh Dương anh không sao chứ? Môi anh trắng bệch ra rồi? Tôi lắc lắc đầu nói không sao, thực ra trong lòng đang rất hoảng loạn.
Tuy rằng Vương Thành đã nghe tôi nói qua tình hình, nhưng trước khi xuống dưới đó tôi vẫn dặn anh ta chuẩn bị sẵn tâm lý, tôi sợ anh ta sẽ có phản ứng giống tôi, lần đầu tiên nhìn thấy chỉ muốn bỏ chạy.
Anh ta gật đầu nói những năm này anh ta chứng kiến rất nhiều vụ án, cũng đã xem qua không ít tranh ảnh t.h.i t.h.ể người, tố chất tâm lý rất vững vàng.
Như vậy tôi cũng yên tâm rồi, một lúc nữa nhìn lại cảnh đó mà tôi run chân thì Vương Thành cũng sẽ đỡ tôi.
Trước khi xuống dưới, tôi còn hít sâu một hơi. Vương Thành rất bình tĩnh mở nắp hầm sau đó không cần nghĩ ngợi trực tiếp đi xuống.
Tôi theo sau anh ta, cả đoạn đường đều bật đèn khắp nơi nhưng độ sáng của bóng đèn này dường như không đủ, dù có ánh sáng thì cũng vô cùng mờ.
Nơi này khiến người ta có cảm giác ma quái. Tôi nuốt nước miếng, đi trên lối đi dài như thế này khiến tôi cảm thấy rất bất an.
“Ở, ở, ở trong đó.” Tôi chỉ vào cái cửa sắt lớn. Vương Thành có lẽ nhìn thấy sắc mặt tồi tệ của tôi nên bảo tôi ở đây đợi anh ta, anh ta một mình đi vào xem.
Tôi lập tức đồng ý, đây chính là điều tôi muốn. Vương Thành dùng điện thoại di động bật chức năng camera rồi đi vào, nhưng chỉ vài giây sau trong đó đã truyền ra tiếng hét chói tai.
“A a a!” Tiếng hét của Vương Thành khiến tôi sửng sốt, còn tưởng bên trong xảy ra chuyện nên lập tức xông vào.
Vương Thành ngồi bệt dưới nền nhà, ngay cạnh chân anh ta là xác của Lục Đông.
Vương Thành bị bộ dạng của cái xác làm cho sợ hãi cực độ. Nói gì thì nói nhìn ảnh và nhìn trực tiếp vẫn có sự khác nhau rất lớn.
“Vương Thành, anh không sao chứ?” Tôi đi tới đỡ anh ta dậy. Vương Thành cả người run lẩy bẩy, một dòng dịch vàng chảy ra từ quần anh ta.
Vương Thành bị dọa đến tiểu ra quần.
“Tôi đỡ anh ra, để đó tôi chụp.” Tôi đỡ Vương Thành đi ra.
Vương Thành đang ngồi nép sát vào tường, tôi lấy hết can đảm, cầm di động của Vương Thành đi vào, nhanh chóng chụp nhanh hai ba bức ảnh.
Cái nơi đáng sợ như này mà ở lâu chắc chắn tinh thần sẽ trở nên hỗn loạn mất khống chế.
Tôi đỡ Vương Thành từ dưới hầm lên, cả người anh ta đều mềm nhũn dựa vào người tôi khiến tôi kiệt sức.
Tôn Tử thấy có động tĩnh lập tức tới giúp tôi. Kim Tiểu Hổ ngồi ở phòng khách rất mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ đeo tay, thấy chúng tôi đi ra cũng không thèm ngẩng đầu hỏi: “Các anh làm cái quái gì trong đó vậy? Chụp có mấy bức ảnh mà cũng lề mề?

Bình Luận (0)
Comment