Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 132

Huệ Bình lắc đầu: "Tôi, tôi, tôi không biết, lúc canh sôi, tôi có vào nhà vệ sinh một lúc, nhưng tôi quay lại nhanh lắm."
Tôi nghĩ có lẽ h.u.n.g t.h.ủ nhân lúc Huệ Bình đi vệ sinh đã bỏ nửa ngón tay cái vào canh, nhưng người đó là ai?
Vì sao hắn lại làm như vậy? Hành động hỗn loạn hay…?
Tôi thật sự không nghĩ ra điểm xuất phát của hắn là gì, h.u.n.g t.h.ủ không thể ngốc đến mức để chúng tôi bắt được hắn chứ? Hay hắn là người mà chúng tôi không ngờ tới được?
Lúc này tôi thật sự cảm thấy đầu của mình không đủ dùng nữa, tôi không thể cởi bỏ những bí ẩn này.
Ở chỗ Huệ Bình, chúng tôi không hề hỏi được điều gì, chỉ có thể nhìn về phía nhân vật mấu chốt thứ hai, chính là Phỉ Phỉ.
Phỉ Phỉ vừa thấy Vương Thành nhìn cô ta thì biểu hiện vô cùng mâu thuẫn, bởi vì theo cô ta, đây chính là ánh mắt nghi ngờ.
Nhưng tôi cảm thấy chỉ xét từ điểm này, người thả ngón tay không thể nào là Phỉ Phỉ, bởi vì Phỉ Phỉ cũng uống canh đó, hơn nữa còn uống rất nhiều.
Chẳng lẽ Phỉ Phỉ lại có gu nặng đến mức sau khi thả ngón tay vào thì uống một cách nhiệt tình à? Đương nhiên, ý nghĩ này của tôi hoàn toàn không hợp với cách nghĩ của Vương Thành.
Vương Thành cho rằng cũng có thể là cố ý, để xét từ góc độ này thì người khác sẽ không nghi ngờ cô ta.
Phỉ Phỉ cười khẩy một cái: "Hứ, tôi ngu đến thế sao?"
"Vậy cô nói xem, quần áo dính m.á.u trong phòng cô là có từ đâu, vì sao quần áo của Kiến Nam đã mất tích lại xuất hiện trong phòng cô? Theo như những gì Minh Dương nói, bộ quần áo đó là bộ Kiến Nam đã mặc vào hôm cậu ấy mất tích, đúng không?" Dòng suy nghĩ của Vương Thành đã rõ ràng hơn rồi, cũng đã hỏi tới trọng điểm.
Phỉ Phỉ hơi hé miệng muốn giải thích nhưng lại không biết nói thế nào.
"Nếu tôi nói không biết thì các anh có tin không?" Phỉ Phỉ nhíu mày nhìn chúng tôi, đương nhiên không ai tin câu trả lời thế này rồi.
Bởi vì bình thường không ai ra vào phòng của Phỉ Phỉ, trước kia Huệ Bình quét dọn ở đó, nhưng quan hệ giữa cô ta và Huệ Bình không tốt, cho nên cô ta sẽ không cho Huệ Bình vào phòng mình, cô ta còn khoá phòng của mình lại cơ mà.
Ngày đó, khi chúng tôi gõ cửa, cửa cũng bị khoá trái, nói như vậy, ít nhất là trước khi chúng tôi đi tìm cô ta, có lẽ là chưa có ai vào phòng cô ta mới phải.
"Cũng, cũng, cũng có thể là ai đó cố ý đặt đồ vào trước để vu oan hãm hại tôi thì sao." Phỉ Phỉ bị Vương Thành hỏi đến mức nóng nảy theo.
Từng câu từng chữ Vương Thành nói rất có lý, không hổ là cảnh sát mấy năm liền, có kinh nghiệm điều tra tội phạm. "M.á.u trên bộ quần áo đó vẫn chưa làm sạch hết, nếu nói là m.á.u được vẩy vào trước thì đã khô lại và đổi màu rồi, đúng chứ? Tôi thấy cô chính là h.u.n.g t.h.ủ rồi." Vương Thành đập một cái lên bàn rất có khí thế.
Phỉ Phỉ cứng họng không nói nên lời, không thể phản bác được nữa.
Tôi cũng lặng im chau mày, Vương Thành nói không sai, nếu đúng là m.á.u được vẩy vào từ trước, thì cõ lẽ vết m.á.u đã khô lại rồi, không thể vẫn còn ẩm như vậy.
Hơn nữa,Phỉ Phỉ ở trong phòng, cửa phòng lại khoá trái nên không ai vào được.
"Minh Dương, Minh Dương, anh ta đang vu oan cho em, em cũng không biết tại sao quần áo của Kiến Nam lại ở dưới gầm giường em, em, em..." Phỉ Phỉ nắm chặt lấy cánh tay tôi, cố gắng giải thích, hi vọng tôi có thể tin cô ta.
Bây giờ cho dù tôi tin thì cũng chẳng có ích gì, quan trọng là xem xét mọi việc xong, Phỉ Phỉ quả thật là người đáng nghi nhất.
Nếu tôi là Vương Thành, tôi cũng sẽ nghi ngờ Phỉ Phỉ.
Phỉ Phỉ thấy tôi không nói gì thì đẩy mạnh tôi một cái, ngoan độc chỉ vào tôi: "Minh Dương, anh đang nghi ngờ em sao, không phải em thật mà."
"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ."
Tiếng nói của Phỉ Phỉ vang vọng, bà nội bị tiếng ồn ảnh hưởng nên mở mắt ra rồi híp mắt lại, đôi mắt thâm thuý nhìn thẳng vào Phỉ Phỉ, sau đó chuyển tầm mắt sang Vương Thành, nói bằng giọng khàn khàn: "Các anh các chị đã ầm ĩ lâu như vậy rồi, bây giờ đã điều tra ra chân tướng rồi thì mau đưa người phụ nữ này về thị trấn nhốt lại đi, từ đây xuống núi chỉ mất nửa tiếng đồng hồ thôi."
Bà nội vừa nói vừa run rẩy đứng lên, bảo dì Liên và bác sĩ Phạm đưa bà ta về phòng.
Vương Thành nhìn bà nội một cái, tôi nghĩ Vương Thành đang cho rằng h.u.n.g t.h.ủ tuyệt đối không thể nào là bà ta, cho nên mới không ngăn cản bà ta về sân sau.
Nhưng lời của bà ta lại khiến Vương Thành tỉnh táo hơn, từ đây xuống núi chỉ cần nửa tiếng, đến lúc đó lại ngồi xe tuyến về thị trấn là được rồi.
Nhưng bây giờ khó giải quyết nhất chính là một mình anh ta đưa người bị tình nghi về, không thể nào đưa t.h.i t.h.ể của Kim Tiểu Hổ về cùng, mà cũng chưa bắt được Lưu Mị Nhi và Đại Ngốc nữa.
"Minh Dương à, hay là anh hợp tác với tôi, anh giúp tôi cõng t.h.i t.h.ể của Tiểu Hổ xuống núi được không?" Vương Thành nhìn tôi với vẻ mặt thành khẩn.
Tôi ngơ ra, đùa nhau à, bảo tôi cõng t.h.i t.h.ể xuống núi á?
Hơn nữa, đạo trưởng trộm xe đi chắc chắn có lý do của cậu ấy, người làm học trò như tôi không thể làm trái ý cậu ấy được.
"Chắc là không được đâu, anh thấy đó, bầu trời ngoài kia lại tối mờ rồi, e là sắp có mưa." Tôi tuỳ tiện tìm một cái cớ để lấy lệ với Vương Thành.

Bình Luận (0)
Comment