Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 137

Nhất thời tôi không nói được gì, Vương Thành có ý gì đây? Rốt cuộc tôi là cảnh sát hay anh ta là cảnh sát, tới giờ phút quan trọng lại đẩy việc nguy hiểm qua cho tôi?
Tôn Tử vỗ vai tôi: “Minh Dương, tôi đi với cậu.”
Thời khắc quan trọng vẫn là Tôn Tử lớn gan. Tôn Tử vừa mở miệng, Vương Thành lập tức gật đầu lia lịa, nói dù sao có người đi cùng cũng tốt.
Mọi người nhìn xuống lối đi hình vuông. Lối vào này mỗi lần chỉ một người đi lọt. Mặc dù trong tay tôi cầm đèn pin nhưng vẫn thấy nơi này thật âm u tăm tối, tâm trạng thì bất an sợ hãi.
Tôn Tử nhìn ra được tâm trạng lo lắng của tôi thì vỗ vai tôi ý bảo để cậu ta xuống trước, đây là vì không muốn để tôi nói ra mọi chuyện sao?
Nhưng đó không phải là chuyện nhỏ, tôi không thể đồng ý với cậu ấy.
Tôi mặc kệ Tôn Tử mà trực tiếp trèo xuống cầu thang.
“Cạch” một tiếng, cầu thang gỗ giống như sắp nứt ra vậy.
Tim tôi lập tức nảy lên một nhịp, thần kinh căng lên như dây đàn.
“A” Vương Thành hét lên, lập tức lùi ra sau, lắp bắp nói: “Anh đừng sợ, tuyệt đối đừng sợ.”
Hả, người sợ hãi là tôi sao? Rõ ràng là anh ta mà, anh ta không hét lên còn đỡ, tiếng hét này làm da gà tôi dựng hết cả lên.
Đã tới đây rồi chả lẽ lại rút lui? Tôi nghĩ ngợi xong vẫn là nên đi xuống. Lúc cả người tôi chìm trong bóng tối cũng là lúc tôi ngửi thấy một mùi thoang thoảng, hình như là mùi hương của rượu, nhưng bị hòa quyện với mùi của những thứ khác nữa.
Tôi nhanh chân bước từ trên cầu thang đi xuống, nhìn xung quanh thì phát hiện nơi này có một bức tường, phía trước còn có một lối rẽ, tôi phải đi vòng qua chỗ rẽ đó để xem tình hình bên trong.
“Cộp cộp cộp.”
Tôn Tử khom người khó khăn bước xuống, vừa di chuyển vừa không quên nói với tôi đợi cậu ấy.
Tôi quả thực vẫn đang giận cậu ấy, nhưng thấy cậu ấy quyết tâm đi cùng thì cũng cảm động liền chiếu sáng dẫn đường cho cậu ấy.
“Ưm ơ ơ, a a a.”
Lại là âm thanh quái dị đó. Tôi nhìn về phía Tôn Tử, bước chân cậu ấy cũng dừng lại. .

Liệu ở đây có thứ gì kỳ quái không? Lẽ nào là động vật? Hay là thứ gì khác?
“Minh Dương?” Tôn Tử bỗng kêu tên tôi.
Tôi quay đầu hỏi cậu ấy sao thế, môi cậu ấy run run thấp giọng: “Cậu nói xem nơi này không phải có quỷ chứ?”
Nói xong cậu ấy khiếp đảm nhìn xung quanh. Tôi vốn dĩ đã thấp thỏm lo sợ, nghe Tôn Tử nói lại càng sợ hãi tự động lùi lại sau nửa bước.
“Ưm ơ ơ!” Âm thanh này một lần nữa truyền tới tai tôi, nghe rất yếu ớt. Tôi co người lại, nắm chặt khẩu s.ú.n.g của Vương Thành, nếu có người muốn làm chuyện xấu, tôi có thể nổ s.ú.n.g để tự vệ. Nếu đó là ma quỷ, thì tôi vẫn còn lá bùa mà sư phụ đã cho đeo trên cổ.
Tôi không cần thiết phải sợ hãi, nghĩ như vậy tôi lập tức lấy lại dũng khí từ từ từng bước nhỏ tiến lên phía trước. Tôn Tử phía sau tôi cẩn thận di chuyển về phía lối rẽ.
Thấy lối rẽ đã ở trước mắt, tôi và Tôn Tử không cùng hẹn mà dừng lại. Đầu óc tôi hiện lên cảnh lúc nhìn thấy ở hầm nhà Lưu Mị Nhi.
Liệu ở đây có phải cũng có một cửa sắt, hơn nữa còn có một người bị l.ộ.t d.a?
“Tôi đếm một hai ba, chúng ta cùng xông lên nhé?” Tôi thấp giọng nói với cậu ấy, Tôn Tử ừ một tiếng nhẹ đồng ý.
Tôi hít một hơi, nhỏ giọng đếm: “Một, hai ba!”
Hô tới ba cả hai chúng tôi lập tức xông ra. “Vù” một tiếng, một đám gì đó đen sì bay tới đập vào mặt chúng tôi.
Tôi thấy mặt mình đau rát, trong cơn hoảng loạn tôi liều mạng vùng vẫy hai cánh tay chống cự.
“Quạc quạc quạc!”
Âm thanh này là? Tôi lập tức giơ đèn pin trong tay chiếu vào, được một phen c.h.ế.t khiếp. Từng đàn quạ đen đang tấn công về hướng chúng tôi.
Từ ngày đầu tiên tới Minh trạch tôi đã phát hiện ra trên mái nhà có rất nhiều quạ đen, chỉ là tôi không ngờ chúng còn ẩn nấp dưới tầng hầm.
Tôi và Tôn Tử bị đám quạ này bao vây một lúc rồi chúng mới bay về phía lối ra, bên trên truyền tới tiếng hét chói tai của Vương Thành.
Tôi nhìn Tôn Tử, trên mặt cậu ấy đều là vết xước xát chảy máu, tôi cũng cảm thấy mặt mình đau rát, có lẽ tình trạng hai chúng tôi đều như nhau.
“Không sao chứ? Chúng ta tiếp tục tiến lên hay là?” Tôn Tử dùng áo lau vết m.á.u trên mặt.
Đã tới đây rồi, lẽ nào còn quay đầu? Tôi chiếu đèn pin trong tay về phía trước phát hiện có một cái cổng màu đỏ sẫm, nhìn qua đã biết cánh cửa này khá lâu đời rồi, vì cửa đóng nên không thấy được bên trong có thứ gì.
Tôi từng bước tới gần cánh cửa, tim đập ngày càng nhanh, trong đầu liên tục hiện lên các hình ảnh rời rạc, chỉ cảm thấy mọi thứ rất quen thuộc, nhưng cũng không thể nhớ ra bản thân đã trước đây đã thấy qua ở đâu.
Thấy tôi giơ tay ra, Tôn Tử lập tức can ngăn tôi: “Minh Dương, cẩn thận.”
“Ừ.” Tôi dang tay dùng lực đẩy cửa thì phát hiện cửa không khóa. Tôi một tay cầm đèn pin soi, một tay nắm chắc khẩu súng, mồ hôi trên trán túa ra chảy xuống khắp mặt.
Không có thứ gì đáng sợ bay về phía chúng tôi như trước, âm thanh kỳ lạ kia cũng không còn nữa.
Đây là?
Tôi chiếu đèn pin vào trong căn phòng, đây tuyệt đối không phải căn hầm bình thường như dì Liên nói, mà giống như khuê phòng của phụ nữ.
Bên trong còn treo thư pháp, nội thất tinh xảo, đặc biệt có một chậu hoa trên bàn khiến tôi chú ý, tôi khẽ cau mày nhấc chân bước vào ngưỡng cửa.
Vừa bước vào phát hiện căn phòng này còn treo rèm đỏ, trong này không có gió nên tấm rèm đỏ im lìm không chút lay động. Qua tấm màn che, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trước bàn trang điểm, quay lưng về phía tôi, chải đầu một cách chậm rãi, một lần hai lần, động tác máy móc như một con rô-bốt.

Bình Luận (0)
Comment