Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 142

Nhưng đạo trưởng lại nhanh nhẹn lách mình thoát khỏi tay của Phỉ Phỉ, tôi nhìn về phía đạo trưởng, lúc trước ông ấy và Thanh Thanh đánh nhau, ông ấy từng nói sư phụ của mình bị Thanh Thanh hại c.h.ế.t, vậy ông ấy ở lại bên cạnh tôi phải chăng là?
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến việc mấy ngày nay Thanh Thanh không xuất hiện trước mặt tôi nữa, lẽ nào là do đạo trưởng? Tim tôi bắt đầu đập dồn dập, vốn tưởng là người sẽ giúp đỡ mình, ai ngờ bây giờ rất có thể sẽ biến thành kẻ địch.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhân lúc Vương Thành còn đang ngây ngốc không biết nguyên nhân vì sao thì lập tức cướp lấy s.ú.n.g trong tay Vương Thành, chĩa về phía đạo trưởng.
Tôi không muốn làm hại đạo trưởng, chỉ muốn lấy trâm cài tóc của Thanh Thanh về, có lẽ tôi sẽ có cách gặp lại Thanh Thanh lần nữa.
"Anh muốn g.i.ế.t tôi?" Sắc mặt của đạo trưởng vô cùng bình tĩnh, không hề sợ hãi chút nào.
"Không, chỉ cần cậu trả trâm cài tóc lại cho tôi, tôi sẽ không hại cậu." Tôi tỏ vẻ trấn tĩnh nhưng hai tay đang run rẩy đã bán đứng tôi.
Khóe miệng của đạo trưởng hơi nhếch lên, lấy trâm cài tóc ra, ánh sáng trên trâm chuyển từ màu đỏ sang màu tím, màu sắc càng ngày càng đậm, quanh nó tản ra một cảm giác quái dị.
"Chẳng lẽ cậu không thấy nó có vấn đề à?" Đạo trưởng nói xong thì đặt trâm lên bàn, tôi nhìn về phía chiếc trâm thì thấy hoảng sợ, tựa như có gì ẩn giấu trong đó.
Đạo trưởng vươn tay ra xoa nhẹ lên trâm cài tóc, trong trâm lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng khóc thê lương, xung quanh trâm còn tỏa ra khói trắng.
Tất cả chúng tôi đều ngơ ra, sao trong trâm lại có tiếng khóc, hơn nữa còn chân thực thảm thiết như vậy.
Đạo trưởng lấy t.h.u.ố.c lá của ông ấy từ túi trước n.g.ự.c của mình ra, Tôn Tử niềm nở bước đến trước mặt châm thuốc cho ông ấy, khói trắng bay bay, đạo trưởng mới chậm rãi nói ra: "Đây là oan hồn, sương khói mà các anh nhìn thấy thật ra là oán khí."
"Oan hồn? Oán khí?" Tôi không hiểu tại sao trong trâm lại có những thứ này.
Vương Thành nghe xong thì mày nhíu chặt vào, đứng lên giữ khoảng cách nhất định với chiếc trâm kia, rõ ràng là sợ nhưng lại nói rằng những thứ quỷ thần này chỉ toàn lừa gạt.
Đạo trưởng cũng không giải thích, chỉ ngẩng đầu lên nhìn tôi, nói cơ thể tôi vốn thuộc dạng âm hàn, nếu mang theo thứ này thì sẽ dễ khiến tôi gặp phải q.u.ỷ, bị lệ q.u.ỷ nhắm vào.
Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn đạo trưởng, thầm nghĩ lẽ nào trâm cài tóc này không phải do Thanh Thanh lưu lại? Là do tôi hiểu nhầm sao?
Tôn Tử đứng ở bên cạnh, trên mặt tràn ngập vẻ lo âu, cậu ấy dò hỏi đạo trưởng với vẻ khẩn cầu, người c.h.ế.t rồi sẽ biến thành lệ q.u.ỷ sao, hay là còn cần điều kiện gì, chúng tôi nên làm gì để tránh q.u.ỷ hồn.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy q.u.ỷ hồn của Bảo Châu ở nhà cậu, Tôn Tử đã vô cùng sợ hãi, luôn muốn đạo trưởng nhận cậu ấy làm đồ đệ nhưng không thành, bây giờ chỉ có thể dò hỏi đạo trưởng cách tránh q.u.ỷ hồn. Nhưng đạo trưởng chỉ nhìn Tôn Tử một cái rất thản nhiên: "Nếu họ đến tìm anh thì anh có tránh thế nào cũng không tránh được, mọi chuyện đều là o.a.n nghiệt rồi."
O.a.n nghiệt? Tôi nhíu mày nhìn Tôn Tử, tên nhóc này căng thẳng như vậy, lẽ nào chỉ sợ q.u.ỷ hồn thôi sao? Hay là cậu ấy đã làm chuyện gì mà tôi không biết?
Phỉ Phỉ ôm chặt lấy cánh tay tôi, cẩn thận nhìn quanh phòng một lần: "Minh Dương, em sợ lắm, anh ôm em được không?"
Tôi thật sự không biết Phỉ Phỉ đang nghĩ cái gì, tôi và cô ta đã nhìn thấu cái bản mặt của nhau rồi, sao có thể quay trở lại như lúc đầu nữa hả?
Tôi đẩy Phỉ Phỉ ra, cô ta đần người ra rồi lại sáp vào, đường cong đầy đặn của cô ta lại dán chặt vào cơ thể tôi.
Ánh mắt của Tôn Tử lướt qua người Phỉ Phỉ nhưng không hề dừng lại, mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Ai ở ngoài đó?" Tôn Tử bỗng nhiên hét to.
"Cạch cạch cạch."
Âm thanh này giống như đang mở cái gì đó ra, lẽ nào là mở khoá cho chúng tôi ra ngoài sao?
"Rắc rắc", quả thật là có cái gì đó bị đẩy ra, nhưng không phải cửa gỗ mà là phía dưới cửa gỗ.
Ngay sau đó có một ổ bánh bao trắng và một bàn tay tái nhợt thò vào, gân xanh trên tay còn hiện rõ, còn có lốm đốm màu nâu giống như tay người c.h.ế.t.
"Là ai? Thả chúng tôi ra, mau thả chúng tôi ra ngoài, tôi là cảnh sát đây!" Vương Thành lập tức xông lên hét lớn.
Người kia bỏ thức ăn vào xong thì xoay người chậm rãi đi mất, không hề làm gì nữa.
"Đáng ghét! Đúng là coi trời bằng vung, ngay cả cảnh sát là cũng dám nhốt!" Vương Thành nóng nảy bồn chồn, nhìn thấy đồ ăn trên đất thì định đá bay đi, nhưng đạo trưởng nhanh tay nhanh mắt cầm lấy để lên bàn.
Như đạo trưởng nói đã nói, hai ngày sau chúng tôi nên nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến lúc những người kia ra tay, chúng tôi còn có thể ứng biến.
Ông ấy vừa nói vừa đưa cho tôi một bầu rượu, chỗ này chỉ có tôi và ông ấy biết bên trong đó là thứ gì.
Tôi nhận lấy nó, ngẩng đầu lên tu ừng ừng vài ngụm, khi chất lỏng tanh ngọt chảy xuống yết hầu, tôi cảm giác cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment