Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 167

Tên nhóc này, không nể mặt tôi chút nào hết, trước mặt tôi mà dám ra lệnh đuổi bạn gái tôi à? Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi cũng không yên tâm để Phỉ Phỉ về một mình, dù sao trong ký túc xá cũng chỉ có ba người chúng tôi, tôi quyết định tối nay để Phỉ Phỉ ở lại đây với mình.
Tôn Tử nghe xong thì lập tức há to miệng, muốn nói gì đó nhưng lại lập tức nuốt xuống.
Tôi và Tôn Tử là bạn tốt, sau khi tôi và Phỉ Phỉ quen nhau thì ba người chúng tôi thường cùng nhau ra ngoài chơi, mọi người cũng khá thân thiết.
Trước kia Tôn Tử không có ý kiến gì, nhưng hôm nay cậu ấy có vẻ không tình nguyện cho lắm.
"Có gì không ổn sao?" Phỉ Phỉ ít khi tinh tế, nhưng hôm nay lại hơi ngại ngùng: "Em không về thì bố sẽ lo lắng, em, em, em đi trước đây."
Phỉ Phỉ nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra, cười gượng rồi nhanh chóng xoay người rời khỏi đây.
Tôi lại thở dài một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Tử: "Tôn Tử, đừng giả vờ ngủ nữa, sao thế?"
"Sao cái gì?" Tôn Tử không có biểu cảm gì, cũng không biết cầm điện thoại trong tay để nhắn tin cho ai.
"Tít tít tít."
Đây là tiếng báo tin nhắn đến, tôi thấy Tôn Tử cẩn thận xem nội dung tin nhắn, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt đi, cuối cùng vứt điện thoại sang cạnh giường rồi cầm thuốc lên châm, hút vào thở ra rất mạnh mẽ.
Tôi nhìn chằm chằm Tôn Tử một lúc, nghĩ rằng việc có thể làm Tôn Tử bực bội như vậy chắc là chuyện của con gái chăng?
"Tên nhóc như cậu lại nhìn trúng con gái nhà nào hả? Không ăn mà nhường cho người khác sao?" Tôi cười ha ha, cố ý trêu ghẹo cậu ấy.
Nếu là lúc bình thường, Tôn Tử sẽ ném một cái gối qua chỗ tôi rồi mắng một câu thô thiển gì đó, còn bây giờ cậu ấy lại không hề phản bác lại, chỉ lẳng lặng hút thuốc như thể không nghe thấy tôi đang nói gì.
"Tôn Tử? Tôn Tử?" Tôi gọi to.
Tôn Tử phục hồi tinh thần, nhìn về phía tôi: "Sao thế?"
"Theo đuổi con gái thì phải nhanh phải chuẩn, đừng thiếu quyết đoán, nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội đó." Tôi đang truyền kinh nghiệm của mình cho cậu ấy.
Khi còn trung học, tôi thầm mến một cô gái, cô ấy tên Bạch Văn Văn, người cũng như tên, xinh đẹp mà lại thích đọc sách, lúc đó tôi không có gan tỏ tình với cô ấy, tốt nghiệp rồi cũng mất liên lạc. Sau này luôn nghĩ rằng nếu lúc đó tỏ tình thì không chừng tôi đã là bạn trai của cô ấy rồi, nhưng bây giờ bên cạnh đã có một Phỉ Phỉ ân cần thì cũng không nghĩ đến chuyện đó nữa, mặc dù Phỉ Phỉ thích buông thả, thường đùa giỡn, tính tình như tiểu thư, nhưng bản tính khá tốt.
"Minh Dương, nếu tôi làm sai chuyện gì thì cậu đều có thể tha thứ cho tôi, phải không?" Đôi mắt Tôn Tử mở to, nhìn chằm chằm vào tôi.
Câu nói này quá bất ngờ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc này.
"Cậu làm sai chuyện gì?" Tôi hỏi lại Tôn Tử.
Tôn Tử hé miệng một lúc lâu cũng không nói thêm câu nào, tôi hỏi lại lần nữa thì cậu ấy nói giả sử mà thôi, nói xong bèn kéo chăn qua đầu ngủ luôn.
Tôi đứng dậy tắt đèn, cũng hi vọng mình không phải nghĩ ngợi gì nhiều mà gối đầu ngủ được ngay, nhưng nhắm mắt lại một lúc mà vẫn thao thức.
Có lẽ do ban ngày ngủ quá nhiều nên bây giờ tinh thần tỉnh táo hơn.
"Ục ục ục!"
Trong bụng tôi có tiếng kêu, cả ngày trời vẫn chưa ăn gì thì đói là điều đương nhiên, tôi nuốt nước miếng rồi đứng lên, đến trước bàn của Tôn Tử để lục lọi tìm đồ ăn.
Tôn Tử xoay người hỏi tôi đang làm gì, tôi bảo mình đói rồi, cậu ấy lập tức đề nghị đi ăn thịt bò.
"Thịt bò? Sao lại là thịt bò, cậu thích ăn thịt bò thế à." Tôi tò mò nhìn Tôn Tử, trước đây tên nhóc này còn nói đồ ăn Tây phiền phức d.a.o nĩa gì đó, khó chịu bỏ xừ.
"Không phải, vậy cậu muốn ăn gì thì mình đi ăn đó." Tôn Tử xấu hổ cười trừ.
Tôi cầm bánh mì trong ngăn kéo của Tôn Tử ra, mở túi đóng gói rồi vội vã cắn một miếng rõ to, định nghĩ sẽ lấy bánh mì này lấp đầy bụng, nhưng điều khiến tôi không ngờ là tôi vừa mới nhai được hai miếng đã nôn hết ra ngoài.
"Vị gì thế này? Sao lại ghê thế, hay là hết hạn rồi?" Tôi liếc Tôn Tử một cái.
Chắc chắn tên nhóc này để đồ quá hạn, cũng không biết đồ còn ở trong tủ, coi như tôi xui xẻo làm người bị hại vậy.
Tôn Tử nhíu mày đứng dậy lấy cho tôi một bộ quần áo của cậu ấy, bảo tôi mặc vào rồi mời tôi ra ngoài ăn, có người mời thì đương nhiên không ăn không được.
Đi theo Tôn Tử đến quán ven đường chưng cá mà tôi luôn mong nhớ, quán này nổi tiếng nhất ở trường chúng tôi, cũng là quán mà tôi và Tôn Tử, còn có Kiến Nam thích nhất.
Tôn Tử gọi một két bia, chúng tôi vừa uống vừa nói chuyện phiếm, nhưng cá vừa vào dạ dày của tôi thì có một cảm giác cuồn cuộn.

Bình Luận (0)
Comment