Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 170

Tiếng chuông vang lên, Thầy Lâm lườm tôi một cái, bảo tôi theo ông ấy ra ngoài. Tôi thở dài, đúng là người đã xui xẻo thì có nuốt nước miếng cũng sặc được.
Rõ ràng tôi chỉ muốn vẽ một bức tranh thôi, thế mà cái kết lại như vậy.
VĂN PHÒNG.
Trong văn phòng còn có vài giáo viên khác, trong đó người khiến tôi sợ hãi nhất chính là chủ nhiệm Diệp. Cô Diệp là một người phụ nữ hơn 30 tuổi vẫn chưa lấy chồng, cảm xúc rất dễ kích động, vừa thấy tôi bước vào là biết ngay là tôi lại rước họa vào thân rồi.
“Minh Dương, lại làm sai chuyện gì nữa rồi, hả? Thật là luôn khiến người ta không yên tâm mà.” Cô Diệp mặt tối sầm, lúng túng cười không nói nên lời.
“Nói đi, có thành kiến gì với tôi phải không?” Thầy Lâm nhìn tôi với vẻ bất mãn.
“Không có, thật sự không có đâu ạ.” Tôi có nỗi khổ riêng nhưng không biết nói làm sao.
Tôi thực sự đã nhìn thấy người phụ nữ đó, không biết sao lúc sau lại đột nhiên trở thành một ông già.
“Không có? Không có mà lại còn đến làm loạn lớp của tôi? Minh Dương, trước đây tôi khá tốt với cậu, nhưng nếu cậu cứ tiếp tục sa đọa như vậy, thì chuyên môn có tốt đến đâu cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi.” Thầy Lâm đập bàn lớn tiếng dạy cho tôi một bài học.
Các giáo viên khác trong văn phòng cũng vây quanh, hỏi thầy Lâm tại sao, thầy tức giận nói với các giáo viên khác những gì tôi đã làm trong lớp hôm nay, còn nói rằng lần nào tôi cũng cố ý làm trái ý thầy.
Tôi thực sự là bị oan, nhưng lại không nói lại được câu nào, bởi vì tất cả mọi người đều không thấy cô ấy, tôi lại nói là thấy, vậy cũng kì lạ quá rồi.
Hơn nữa, nếu tôi nói người tôi nhìn thấy là một người phụ nữ, Lâm lão đầu chắc chắn sẽ càng tức giận, sẽ nói tôi coi ông ấy là đồ ngốc.
Vì vậy, tôi chỉ có thể lặng lẽ đứng đó, nghe thầy Lâm giáo dục tư tưởng.
“Cậu về viết một bản kiểm điểm mười nghìn chữ, mai mang nộp cho tôi.” Những lời thầy Lâm nói với tôi đều như nước đổ đầu vịt, nhưng câu này lại khiến tôi run cả người.
Mười nghìn chữ? Tôi có viết nát cả tay cũng không viết nổi từng đấy đâu.
Tôi vội vàng xin thầy: “Thầy ơi thầy……em…”
“Đừng nhưng nhị gì với tôi hết, mai mà không có thì viết thêm mười nghìn chữ nữa, còn ý kiến gì không?” Xem ra Thầy Lâm thực sự giận rồi, tôi còn có thể nói gì được nữa đây.
Tôi gục đầu bước ra khỏi văn phòng, Tôn Tử đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Thấy tôi ra ngoài, Tôn Tử ném điếu thuốc hút dở xuống đất, giẫm mạnh rồi ngẩng đầu lên hỏi tôi: “Sao thế? Sao tự nhiên lại được mời lên uống trà vậy?”
“Tôn Tử, người mẫu hôm nay trông như thế nào?” Tôi hỏi Tôn Tử. Tôn Tử ngây người, ngơ ngác nhìn tôi: “Một ông già chứ còn sao nữa? Cậu không thấy là tôi mất cả hứng vẽ rồi à? Cả ngày chỉ lấy được mấy người già này cho chúng ta vẽ, tôi còn tưởng vào được học viện Mỹ thuật là sẽ được vẽ người đẹp cơ.”
Tôn Tử phàn nàn với tôi, trái tim tôi như bị bóp nghẹt lại, xem ra chỉ có mình tôi là thấy được thứ đó.
Vậy rốt cuộc là ảo giác hay là sự thật? Da đầu tôi như tê dại, không dễ dàng gì tâm trạng mới tốt lên, vậy mà bây giờ lại trở về như cũ.
“Tôn Tử, tôi muốn đi khám bác sĩ tâm lý.” Tôi cảm thấy thần kinh mình có gì đó không ổn.
Không ngừng nhìn thấy ảo giác, tôi sắp sụp đổ rồi.
Tôn Tử nghe xong, bả vai không tự chủ được run lên, giống như bị dọa sợ, hồi lâu không nói nên lời.
Tôi vỗ vào cánh tay Tôn Tử: “Mà này, cô của cậu không phải là bác sĩ tâm lý à? Hay là để cô ấy khám cho tôi có được không?”
“Hả, cô của tôi á? Được rồi. Nhưng mà Minh Dương này, tôi cảm thấy chỉ là do vết thương trên đầu cậu chưa lành hẳn nên mới xuất hiện ảo giác thôi, không cần đi khám bác sĩ tâm lý gì đó đâu.” Tôn Tử nói một cách không tự nhiên, cơ thể vẫn còn hơi run run.
Tôi nghĩ lại, hình như cũng đúng. Tôi đi khám bác sĩ tâm lý, vậy thì có khác nào nói cho người ta biết là thần kinh tôi có vấn đề đâu. Không ổn, vẫn là không nên khám thì tốt hơn.
“Vậy thì thôi.” Tôi đưa tay sờ sờ sau đầu vừa nói, sau đầu có một vết sưng, vết thương bị băng gạc buộc kín nên giờ không biết nó như thế nào rồi.
Nhưng nó có thể khiến tôi rơi vào trạng thái mê man, liên tục xuất hiện ảo giác, chắc chắn là vết thương không nhỏ.
“Giờ về phòng vẽ hay về kí túc xá nghỉ ngơi đây?” Tôn Tử rút một điếu thuốc ra đưa cho tôi, tôi rít một hơi rồi nói muốn về phòng vẽ.
Các sinh viên vẫn đang vẽ tranh, tôi về lại chỗ của mình, cau mày khi nhìn người bức tranh mà tôi đã vẽ.
Tôn Tử nhìn bức vẽ của tôi rồi cười ha ha: "Cậu mới là đứa nhớ phụ nữ đến phát điên đấy, nhưng tôi đúng phục cậu luôn, từ một ông già như vậy mà vẽ được thân hình như vậy."
“Cười, cười, cười, đừng cười nữa.” Tôi xé toạc tấm vải trên giá vẽ, cảm thấy vô cùng khó chịu, còn Tôn Tử thấy biểu cảm của tôi không đúng lắm thì cũng ngừng không cười nữa.
“Tôn Tử, tôi thật sự đã nhìn thấy một người phụ nữ mà” Giọng tôi rất thấp, biểu cảm trên mặt Tôn Tử trong nháy mắt trở nên đông cứng.
Cậu ấy không phản bác lại mà kinh hãi nhìn tôi: “Vậy….cậu có nhìn rõ mặt cô ta không?”
Tôi lắc đầu: “Không, tôi có thấy gì đâu”.
Tôn Tử lo lắng nắm chặt tay, lẩm bẩm một mình: "Chẳng lẽ….cô….cô ta đuổi tới đây rồi? Không, không thể nào, rõ ràng cô ta đã bị đạo trưởng….?"
“Tôn Tử, ai, ai đuổi đến cơ?” Tôi không biết Tôn Tử đang nói cái gì.

Bình Luận (0)
Comment