Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 172

Tôi gần như ngấu nghiến hết miếng bít tết, còn Tôn Tử chỉ ăn vài miếng cơm rồi đặt hộp cơm xuống.
“Dạo này khẩu vị cậu có vẻ không tốt lắm nhỉ?” Tôi lau miệng, hỏi Tôn Tử.
“Ừ, chắc tại dạo này thời tiết lúc nóng lúc lạnh. Mà hôm nay thứ sáu rồi, tôi phải về nhà một chuyến.” Tôn Tử vừa thu dọn chỗ đồ ăn thừa vứt vào thùng rác, vừa quay lại nhìn tôi: “Cậu có muốn về nhà với tôi không? Mẹ tôi làm thịt kho là đỉnh của chóp luôn đấy.”
Tôi đã đến nhà Tôn Tử mấy lần nhưng lần nào cũng thấy tủi thân, không phải họ đối xử tệ với tôi mà vì không khí hòa thuận, yêu thương của gia đình họ khiến tôi thấy nghẹn ngào.
Bước ra từ ngôi nhà như vậy rồi lại cô độc trở về căn nhà của chính mình, điều này sẽ khiến tôi trông càng đáng thương hơn.
“Không về đâu, tôi còn phải viết bản kiểm điểm, mười nghìn chữ đấy.” Tôi lấy bản kiểm điểm làm cái cớ, nhưng thực ra tôi sẽ chẳng bao giờ động bút vào mấy thứ đó.
Thầy Lâm chỉ là nhất thời tức giận thôi, tôi nghĩ ngày mai đi xin lỗi thêm là đủ rồi.
“Vậy cũng được thôi, nhưng mà nhớ đừng có chọc giận Thầy Lâm đó nữa, bằng không trượt môn chứ chẳng đùa đâu.” Tôn Tử nháy mắt với tôi rồi quay về ký túc xá, đem hết quần áo tất bẩn tích lại cả tuần nay về nhà.
Đây là thói quen của cậu ấy, tôi chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi.
Tôn Tử vừa đi khỏi, tôi lại chán nản ngồi trước giá vẽ, nhìn tấm bạt mà tôi đã xé trước đó, rồi cẩn thận nhặt lại.
Tôi thấy người phụ nữ trên tấm vải rất quen, tôi đang nhìn đến mê hoặc thì đột nhiên người phụ nữ đó quay lại và mỉm cười với tôi.
“Hả?” Tôi đánh rơi tấm vải xuống đất, cả người lùi lại một bước theo bản năng.
Nhưng tôi lại tự mình an ủi: “Ảo giác, chỉ là ảo giác thôi, mày chỉ cần về nghỉ ngơi là được.”
Tốc độ rơi vừa rồi quá nhanh, mặc dù không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy cô ấy có một khuôn mặt xinh đẹp phi thường.
Bước ra khỏi phòng vẽ, tôi đến cửa hàng nhỏ mua thuốc lá, cũng may là sáng nay đã mượn tiền Tôn Tử, nếu không thứ bảy chủ nhật này tôi thật sự c.h.ế.t đói ở trường rồi.
“Yo, đây không phải là Minh Dương à? Lâu lắm không thấy cháu đến đây rồi.” Chú bán hàng rất thân với tôi, bởi vì tôi thường hay trốn học đến cửa hàng chú ấy mua thuốc lá.
“Vâng, đúng là lâu lắm cháu không đến rồi.” Tôi vươn vai, đập mạnh vào bả vai một cái.
Chú mỉm cười đi về phía tôi, đưa điếu thuốc mà tôi thường hút vào tay tôi. Tôi ngừng lại một chút, nói với chú: “Hay là cho cháu loại bảy tệ đi.” Kể từ khi bố qua đời, nguồn kinh tế của tôi cũng bị cắt đứt. Bây giờ tốt nhất không nên sống quá xa xỉ, chút tiền ít ỏi này phải dùng tiết kiệm lại, ít nhất đến lúc trả xong tiền phá dỡ thì tính tiếp.
“Hả?” Ông chú cất bao thuốc tốt đi, đưa tôi loại bảy tệ, nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Tôi vốn định mượn luôn chú cái bật lửa, nhưng sau khi nghĩ lại thì lại thôi, kẻo ông ấy lại hỏi thêm gì nhiều.
Chỉ là, so sánh loại thuốc 20 tệ với thuốc 7 tệ, đúng là có sự khác biệt rất lớn. Tôi thở dài một hơi rồi nhét bao thuốc vào túi mình.
Một dáng người quen thuộc từ xa bước về phía tôi. Đây chẳng phải là Giang Lâm sao?
Hôm nay trong phòng vẽ, Giang Lâm khóc như thể đã suy sụp và tuyệt vọng, nhưng bây giờ trông cô ấy rất phấn chấn, lớp trang điểm trên mặt đã được dặm kỹ lại, cô ấy vẫn là hoa khôi khiến người ta mê mẩn.
Tôi thấy cô ấy thì cười một cái, coi như là một lời chào, thế nhưng cô ấy chỉ liếc nhìn rồi lướt qua tôi.
Tâm tư phụ nữ đúng là khó đoán, mới đây mà đã giả vờ không quen biết tôi là như thế nào? Tôi lắc đầu không nói nên lời, một mình trở về ký túc xá.
Tôn Tử về nhà, Trần Nam và Dương Vĩ Phong thì chuyển đi, Ngô Dũng tự sát, bây giờ chỉ còn lại có mình tôi. Tôi buồn tẻ ngồi trên giường, nhìn những chiếc giường trống không kia mà cảm thấy cô độc hơn.
Tôi lấy điện thoại ra gọi điện cho Phỉ Phỉ, nhưng Phỉ Phỉ lại không nghe máy. Tôi liếc nhìn chiếc giường còn trống người, không đúng nhỉ? Tôn Tử nói phòng này thêm tôi vào là có sáu người, vậy thì trừ bọn họ ra phải còn một người nữa ở lại với tôi chứ nhỉ?
Nhưng từ khi chuyển đến tôi vẫn chưa thấy người đó đâu, tôi đứng dậy nhìn bảng trực vệ sinh sau cửa.
Bên trên có viết, Tôn Chí Mậu, Trần Nam, Dương Vĩ Phong, Ngô Dũng, còn có Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải à? Chẳng trách, hình như cậu ấy là người bản địa ở đây, chắc xin phòng kí túc xá chỉ để tiện đi lại thôi. Tôi về lại giường của mình nằm, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào giường của Ngô Dũng, càng nghĩ càng thấy người gai gai.
Cuối cùng tôi theo thói quen quay người lại ngủ, không để bản thân tiếp tục nghĩ về chuyện đó nữa.
Tôi nhắm mắt lại, mới ngủ được một lúc, tôi cảm thấy rất lạnh, những tiếng “cạch cạch” làm tôi tỉnh giấc. Tôi mở mắt nhìn về phía phát ra tiếng động, thì ra là cửa sổ không đóng chặt nên giờ bị gió thổi đập vào nhau.
Bầu trời bên ngoài trông có vẻ nặng nề u ám, xem ra hôm nay sẽ mưa một trận lớn.
Tôi đứng dậy đi ra đóng cửa sổ, nhưng khi tôi vừa đưa tay ra, đột nhiên có một thứ gì đó từ trên cao rơi bộp cái xuống đất.
Tôi giật mình và lập tức nhìn xuống dưới tầng, một cảnh tượng kinh ngạc hiện ra trước mắt tôi.
Một người phụ nữ đang nằm im trên nóc chiếc xe sang, nóc xe bị lõm xuống là do có vật rơi từ trên cao xuống. Nhưng tại sao người phụ nữ đó lại ngửa mặt lên trên? Chuyện này chẳng phải giống như Ngô Dũng sao? Lẽ nào cô ấy cũng bị g.i.ế.t?

Bình Luận (0)
Comment