Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 174

Tôi cảm thấy mình đã trở nên hot rồi, từ trên lầu đi xuống còn có bạn học chụp hình quay phim, vẻ mặt họ có vẻ rất h.u.n.g t.h.ủ.
Triệu Húc túm lấy cánh tay tôi, anh ta dùng sức rất mạnh khiến tôi cảm thấy cánh tay mình sắp bị anh ta vặt xuống.
Về tới đồn, Triệu Húc và Lưu Đồng đưa tôi tới phòng thẩm vấn lấy lời khai, tôi lần này cũng coi như đã nhớ đường đi nước bước trong này.
Chỉ là lần đầu tiên Lưu Đồng còn rót cho tôi một cốc nước, lần này vừa mới bước vào Lưu Đồng đã trực tiếp hỏi tôi có chịu nhận tội không.
“Tôi nói này cảnh sát Lưu, tôi không có tội cô bảo tôi phải nhận cái gì? Không phải cô nói có bằng chứng sao? Cô lấy ra đây cho tôi xem.” Tôi cũng bị mấy người này bức đến gấp gáp rồi.
Họ chưa từng nghĩ qua chuyện này sẽ ảnh hưởng như thế nào tới tôi. Chưa điều tra kỹ càng giữa thanh thiên bạch nhật còng tay đưa tôi đưa tới đồn cảnh sát, có phải quá đáng quá rồi không.
Đừng có nghĩ ông đây dễ bắt nạt mà để mặc bọn họ ức hiếp.
Lưu Đồng lắc đầu, nói tôi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ: “Tôi để anh tự nói là đã cho anh cơ hội, anh vẫn không nói vậy thì để anh xem cho kỹ.”
Lưu Đồng để băng cát xét vào trong đài. Hình ảnh tôi nhìn thấy là hình ảnh hành lang tầng một ký túc xá nam.
“Đây là đoạn băng lúc vụ án xảy ra, anh mở to mắt xem thật kỹ.” Ngữ khí của Lưu Đồng giống như trong đoạn băng này ghi lại cảnh tôi đẩy Giang Lâm xuống lầu không bằng.
Tôi nhìn như thôi miên vào màn hình, khoảng hơn một phút sau thấy cảnh một hình người chạy như bay từ trên lầu xuống.
Cái người đó chính là tôi. Lưu Đồng nhấn nút tạm dừng video, chỉ vào hình tôi trên màn hình hỏi: “Anh còn không chịu nhận tội? Nếu như người không phải do anh g.i.ế.t tại sao anh lại phải gấp gáp như vậy?”
Mẹ kiếp, tôi chỉ muốn nhổ một bãi nước bọt sau đó chửi bậy.
Chỉ dựa vào đoạn băng này mà nhận định tôi là h.u.n.g t.h.ủ? Nực cười quá.
“Cô biết tại sao tôi lại vội vã như vậy không? Bởi tôi chính mắt nhìn thấy Giang Lâm rơi xuống!” Có lẽ là do phẫn nộ nên giọng tôi bất giác cao chói lên.
Để hai người này triệt để không nghi ngờ gì nữa tôi bèn tỉ mỉ kể lại câu chuyện một lần.
“Tại sao lại trùng hợp vậy?” Ngữ khí này của Lưu Đồng cộng với cái biểu cảm của cô ta rõ ràng là không tin. Nhưng Triệu Húc gật gật đầu: “Đúng, anh nói không sai, nếu tôi ở trong trường hợp đó tôi cũng sẽ vội vã chạy xuống lầu.”
“Đúng chứ!” Tôi thở hắt ra một hơi, nếu bọn họ vẫn không tin tôi quả thực là gấp gáp c.h.ế.t đi được.
“Anh Triệu, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Tôi đã kiểm tra các camera của từng tầng lầu, lúc Giang Lâm c.h.ế.t, chỉ có mình anh ta vội vội vàng vàng chạy xuống.” Lưu Đồng chỉ vào tôi giọng nói rất chắc chắn.
Tôi đập bàn, phần nộ hỏi lại: “Được, cô đã khẳng định như vậy vậy tôi hỏi cô, cô có nhìn thấy trong camera cảnh Giang Lâm đi vào phòng tôi không?”
Bị tôi hỏi như vậy Lưu Đồng bỗng không khép miệng lại được, không nói ra được câu nào phản bác tôi. Triệu Húc nhìn Lưu Đồng: “Trong camera có quay được không?” . truyện đam mỹ
“Không có, bởi hôm qua lúc chúng ta điều tra người quản lý đã tắt camera tầng chín, sau đó lại quên không bật lại, thế nên….”
Lưu Đồng bĩu môi lại nghĩ ra điều gì đó: “Nhưng camera cũng không quay được Giang Lâm đi các tầng khác, anh nói Giang Lâm từ tầng cao hơn rơi xuống nhưng camera không quay được cô ấy đi lên, trong video chỉ tới tầng tám là đã không thấy nữa, điều này chứng minh anh nói dối.”
Người phụ nữ này đúng là nói xằng nói bậy, tài ăn nói như vậy mà không đi làm luật sư thì tiếc quá.
"Cứ cho rằng là như vậy cũng đâu chứng minh được tôi là h.u.n.g t.h.ủ? Cửa thoát hiểm ở ký túc xá nam có lẽ không có camera, nếu Giang Lâm đi từ đường đó lên lầu vậy không phải camera cũng không quay được sao?"
“Tôi sớm đã đoán anh sẽ nói như vậy rồi, vậy tôi hỏi anh tại sao cô ấy lại đi cầu thang lên tới tầng tám sau đó lên tới tầng chín lại đi theo lối thoát hiểm, điều này chẳng phải quá kỳ lạ sao?” Lưu Đồng trực tiếp bác bỏ khả năng tôi vừa nêu ra. Người phụ nữ này nhất định muốn ép tôi nhận tội.
“Tôi nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì nên là cảnh sát điều tra, chứ không phải là nhất mực điều tra hỏi tôi. Nếu như không có chứng cứ then chốt nào thì tôi xin phép đi về.” Tôi không còn nhẫn nại đôi co với họ nữa.
Biết sớm tình hình như này thì hôm nay tôi đã theo Tôn Tử về nhà rồi.
Triệu Húc thấy tôi muốn đi thì lập tức hướng mắt về phía Lưu Đồng ra hiệu đồng thời vỗ về tôi, nói Lưu Đồng tâm tình có hơi kích động nhưng cũng vì muốn sớm phá án hy vọng tôi lượng thứ.
Tôi nhìn Triệu Húc, cũng để bản thân bình tĩnh hơn một chút, thở dài nói với anh ta: “Cảnh sát Triệu, tôi thực sự không phải h.u.n.g t.h.ủ g.i.ế.t người, nếu như là tôi, tôi chắc chắn không ngu ngốc ngồi đó đợi các người tới bắt.”
Triệu Húc vừa nghe vừa gật đầu, nói chỉ là trình tự điều tra thông thường, cũng là nhân dân phối hợp với cảnh sát.
Lại là điều tra thông thường, sao tôi không thấy họ bắt người khác tới đồn điều tra thông thường chứ, hơn nữa còn dùng còng tay còng tôi lại, đây là phối hợp cái khỉ gì?
“Cảnh sát Triệu, những điều tôi biết tôi đã nói hết rồi, giờ tôi có thể đi chưa?” Sự nhẫn nại của tôi đã tới giới hạn.
Triệu Húc nói Lưu Đồng rót cho tôi cốc nước khiến tâm tình tôi nguôi lại một chút. Vốn dĩ tôi nghĩ họ sẽ tiếp tục tra hỏi chỉ là không ngờ Triệu Húc tùy ý trò chuyện với rôi thêm mấy câu rồi để tôi đi.

Bình Luận (0)
Comment