Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 176

“Cậu là Minh Dương phải không?” Mỹ nữ sau khi thăm dò kỹ một lượt thì bỗng nhiên nói ra tên tôi.
Tôi ngơ ra, nghĩ ngay đến lúc bị bọn người Triệu Húc đưa đi đã có người chụp ảnh lại, còn có người quay phim nữa, có lẽ những bức ảnh video đó đã được lan truyền trên mạng, tôi bất đắc dĩ trở thành người nổi tiếng rồi.
“Hì hì, đúng rồi, tôi là Minh Dương.” Tôi cười có chút miễn cưỡng.
Mỹ nữ chớp chớp đôi mắt to, cười mỉm với tôi, cô ấy lúc cười hiện lên hai lúm đồng tiền trên má, tôi nhìn mà có chút ngơ ngẩn.
“Lẽ nào cậu không nhớ mình sao? Mình là Bạch Văn Văn!” Cô ấy cười rạng rỡ.
Bạch Văn Văn? Đầu óc tôi phút chốc như bị sét đánh trúng, trời ạ, thế giới này bé nhỏ quá, Bạch Văn Văn – là nữ thần mà tôi yêu thầm trộm nhớ hồi còn học cấp ba.
Trời ạ, tôi sao có thể quên mất nữ thần được chứ, nhưng trước kia cô ấy thích xõa tóc, bây giờ đang buộc tóc đuôi ngựa, hai phong cách hoàn toàn không giống nhau.
“Nhớ chứ nhớ chứ, cậu, cậu cũng học ở trường này sao?” Trong lòng tôi vô cùng phấn khích, nói năng cũng có chút không mạch lạc.
“Ừ, mình học khoa Văn học, cậu thì sao?” Bạch Văn Văn nói xong thì ngồi ngay bên cạnh tôi.
Tôi ngại ngùng vò vò mái tóc của mình: “Mình học khoa nghệ thuật”.
“Khoa nghệ thuật sao? Phải rồi hồi cấp ba cậu rất thích vẽ đúng không?” Bạch Văn Văn quay qua nhìn tôi.
Tôi thực sự có chút hãnh diện, nữ thần của tôi vẫn nhớ hồi cấp ba tôi thích vẽ ư? Xem ra cô ấy cũng có đôi chút chú ý đến tôi rồi.
“À, ừ.” Tôi lắp bắp, tim đập rộn ràng.
Cái cảm giác này thật kỳ lạ, kể cả ở bên cạnh Phỉ Phỉ tôi cũng chưa từng kích động đến thế, đến tay chân cũng trở nên thừa thãi không biết nên đặt ở đâu.
Ánh mắt cũng nhìn về nơi nào đó chứ không dám nhìn Bạch Văn Văn, chỉ đành giả vờ trấn tĩnh nhìn theo hướng thẳng với mình.
Phía trước đối diện với tôi là ký túc xá nam, bỗng tôi nhìn thấy một hình bóng người mờ ảo đang đứng trên tầng thượng ký túc xá nam.
H.u.n.g t.h.ủ?
Não tôi bật ra hai từ này, không kịp nghĩ ngợi hay do dự tôi lập tức chạy như bay về hướng ký túc xá nam.
Bạch Văn Văn ở phía sau tôi hét lớn: “Minh Dương, cậu làm sao thế?”
Tôi không kịp đáp lại cô ấy, một lòng chỉ muốn chạy lên xem rốt cuộc ai là h.u.n.g t.h.ủ, cái tên khốn này đã khiến tôi chịu bao khổ sở. Kẻ làm người chịu tội suốt ngày bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ.
Tôi chạy một mạch lên tới tầng thượng ký túc kết quả khiến tôi đơ người, cái cửa sắt vẫn khóa im ỉm như ban sáng.
Hơi thở tôi gấp gáp nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt, đầu óc tê dại, lẽ nào lại là ảo giác của tôi?
“Minh, Minh, Minh Dương, cậu làm sao thế?” Bạch Văn Văn cũng thở hổn hển đuổi theo tôi lên tới đây.
“À, xin lỗi cậu, hình như khi nãy tôi vừa nhìn thấy có người đứng ngoài tầng thượng, cho nên mới…” Tôi đang nói thì dừng lại, nhìn Bạch Văn Văn sắp mệt rũ ra chỉ đành mời cô ấy vào phòng tôi ngồi một lát.
Bật đèn trong phòng, sáu chiếc giường trống hiện lên có chút âm u.
Tuy nói mình không làm gì sai, không sợ ma gõ cửa nhưng ở đây đã có người c.h.ế.t, bầu không khí hệt như nhà ma, dù là đàn ông đàn ang tôi cũng không tránh khỏi sợ hãi.
Bạch Văn Văn cau mày hình như nghĩ ra điều gì đó.
“Nghe nói ký túc xá nam có người nhảy lầu.” Bạch Văn Văn đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tôi cười gượng, nghĩ nếu nói cho cô ấy biết trong phòng này có người nhảy lầu không biết cô ấy có bị dọa sợ mà chạy mất không.
“Thật ra…” Tôi lời ra tới cửa miệng rồi lại dừng, nghĩ cũng muộn rồi không nên dọa con gái nhà người ta.
“Đây không phải Tôn Tử sao?” Bạch Văn Văn chỉ vào ảnh đặt trên bàn của Tôn Tử, cười nói: “Hồi cấp ba quan hệ của các cậu rất tốt phải không? Không ngờ lên đại học rồi vẫn học cùng nhau.”
“Đúng rồi, chúng tôi là anh em vào sinh ra tử.” Tôi cười hi hi, cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, không biết nên nói gì.
Vẫn là Bạch Văn Văn líu lo nói chuyện, cô ấy trước kia không hay cười, hôm nay gặp tôi lại rất hay nở nụ cười mê người, làm tôi chỉ mải mê ngắm cô ấy mà quên mất thời gian đã trôi đi bao lâu.
“Đã mười hai giờ hơn rồi, mình phải mau về thôi nếu không dì quản lý ký túc sẽ không để mình vào.” Bạch Văn Văn thè lưỡi bộ dạng rất đáng yêu.
Tôi gật đầu tiễn cô ấy xuống dưới lầu.
Nhìn thấy cô ấy đi vào ký túc xá nữ đối diện tôi mới quay người chuẩn bị về ký túc. Ông chú trong đang ăn mì trong phòng giám sát bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, bỗng chốc con ngươi như lồi ra giống như thấy ma vậy.
“Hụ hụ hụ!” Ông ta nghẹn rồi ho liên tục, tay đang run lên chỉ vào tôi: “Anh, anh, tại sao anh lại quay về?”
“Chú à, cháu chỉ đi lấy lời khai, không phải là h.u.n.g t.h.ủ.” Tôi bất lực giải thích.
Ông chú uống một hớp nước, lông mày đang trau lại từ từ giãn ra, nhìn tôi gật gật đầu hỏi: “À, ờ, vậy án đó tra đến đâu rồi? Đã điều tra rõ là xảy ra chuyện gì chưa?”
“Vẫn chưa.” Tôi cũng muốn sớm điều tra ra chân tướng, nếu không tôi sẽ là người hứng chịu chỉ trích chửi mắng thay h.u.n.g t.h.ủ.

Bình Luận (0)
Comment