Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 182

Mọe, nghèo đến điên rồi à, mới sáng sớm đã đi cướp tiền của người ta rồi. Nhưng tôi nghĩ lại, món tiền này không trả không được, thế nên tôi bèn không can tâm mà nói đồng ý với tài xế.
Lúc này tài xế mới đạp chân ga, xe lao vút đi, bây giờ tôi cũng coi như là thoát được một họa.
Tôi quay đầu lại nhìn, đám người đó cũng bám theo khá lâu, qua hai ngõ rẽ mới cắt đuôi được.
Cố chấp đấy, nhưng nếu bị bắt chắc sẽ bị đánh đến gãy tay gãy chân mất.
“Cậu trai trẻ à, đừng đi xa quá.” Anh tài xế vừa nhếch miệng cười, vừa lôi điếu thuốc ra hút từng hơi dài.
“Anh đừng hút thuốc được không?” Tôi khó chịu quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Anh ta rít vài hơi, sau đó vứt điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, giễu cợt nói: “Làm xong trốn, “tạo” ra m.ạ.n.g người rồi đúng không? Nhân lúc cái bụng còn chưa lớn thì mau đi bệnh viện giải quyết đi, hay là đã không kịp nữa rồi?”
Gì vậy cha, anh ta coi tôi là loại người gì vậy?
Tôi phớt lờ anh ta, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy đồn cảnh sát từ xa, đưa năm mươi tệ cho tài xế rồi nhanh chóng xuống xe.
Sắc mặt tài xế trầm xuống: “Sao bảo 100 cơ mà?”
“Từ trường đến đây năm mươi tệ là quá đủ rồi, anh bịp của tôi một trăm, cẩn thận, tôi vào trong tố cáo anh lái xe trái phép.” Tôi trừng mắt nhìn tài xế.
Tài xế nhếch mép cười lạnh: “Thôi được rồi, xuống đi, c.h.ế.t tiệt.”
Tôi mới không quan tâm anh ta nói cái gì. Nếu là trước đây, mấy ngàn tệ tôi cũng chẳng để ý, nhưng bây giờ trong tay tôi thật sự không có nhiều tiền, chỉ có thể tính toán chi li với mấy người này thôi.
Sau khi ra khỏi xe, tài xế giơ ngón giữa với tôi, vênh mặt bỏ đi, còn tôi thì bước nhanh về phía cục cảnh sát phía trước.
Mặc dù tôi đã đến cục cảnh sát nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến vào sáng sớm, đã có rất nhiều cảnh sát mặc cảnh phục ra vào tấp nập.
Tôi kinh ngạc trước cánh cổng uy nghiêm của cục, tự hỏi không biết hôm nay Triệu Húc là Lưu Đồng định làm gì với tôi.
“Xin hỏi, anh tìm ai?” Thấy tôi cứ nhìn ngó xung quanh, một vị nữ cảnh sát liền tiến đến hỏi.
“À, cảnh sát Triệu mời tôi đến để hỗ trợ điều tra.” Tôi thành thật trả lời.
Đối phương gật đầu, nói Triệu Húc vừa mới ra ngoài, chắc phải một lúc nữa mới về, mời tôi đến phòng xét hỏi ngồi chờ.
Phòng xét hỏi? Lại là phòng xét hỏi. Nữ cảnh sát vốn định dẫn tôi qua đó, nhưng tôi lại nói nhỏ là không cần. Dù gì tôi cũng xem như là “người quen” rồi nên thuộc hết đường, nhanh chóng đi vào phòng xét hỏi.
Nhưng vừa mở cửa phòng thẩm vấn, tôi liền phát hiện hôm nay không phải chỉ có mình được yêu cầu "hỗ trợ", mà cả Trần Nam kiểu ngạo cũng ở đây. Trần Nam nghe thấy tiếng mở cửa liên phàn nàn: “Cảnh sát mấy người đi làm gì hết rồi, lại bắt tôi đợi như thế này.
Nhưng khi cậu ta phát hiện ra là tôi, ban đầu thì còn sửng sốt, ngay sau đó thì bày ra vẻ mặt lạnh lùng, liếc nhìn tôi với vẻ khinh bỉ.
Hơ, cũng bị xem như nghi phạm giống tôi mà giờ vẫn kiêu ngạo được như vậy à? Bây giờ nghĩ lại, người có hiềm nghi lớn nhất về cái c.h.ế.t của Giang Lâm phải là Trần Nam.
"Nhìn gì mà nhìn? Để tôi nói cho cậu biết, tôi khác với cậu. Tôi đang hỗ trợ điều tra, còn anh là nghi phạm." Chưa đợi tôi mở miệng, tên này đã bắt đầu giảng giải cho tôi về sự khác biệt của tôi với cậu ta.
Tôi cười lạnh: “Trần Nam, cậu đã ngồi trong này rồi mà vẫn còn ba hoa được, đúng là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt.
“Cậu có ý gì?” Trần Nam lập tức trở nên kích động: “Tôi và người phụ nữ đó đã chia tay rồi, cái c.h.ế.t của cô ấy không liên quan gì đến tôi hết.”
“Thế à?” Tôi chậm rãi ngồi xuống, lấy trong túi ra một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Đến đây nhiều lần như vậy, tôi cũng không còn cảm giác căng thẳng nữa.
“Cạch” một tiếng, tôi vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Triệu Húc và Lưu Đồng bước vào.
Thấy Triệu Húc mồ hôi đầm đìa là tôi biết ngay vừa rồi có chuyện khẩn cấp, cổ áo anh ấy ướt sung. Thấy tôi và Trần Nam đã đến, anh nhỏ giọng bảo Lưu Đồng rót nước cho chúng tôi..
Trần Nam trực tiếp từ chối: “Không cần đâu, hôm nay tôi đến đây không phải để uống nước. Các anh có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi còn có việc.”
“Được, hôm nay tôi gọi hai anh đến đây, kỳ thực cũng chỉ là muốn nhanh chóng giải quyết vụ án thôi, hy vọng hai anh sẽ không từ chối.” Sắc mặt Triệu Húc nghiêm túc, ngữ khí không khiêm tốn cũng không hống hách.
Thấy vẻ mặt nặng nề của anh ta, tôi nghĩ chắc chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Trần Nam cũng cảnh giác liếc nhìn Triệu Húc một cái: “Chuyện gì?”
“Tôi hy vọng hai anh có thể đồng ý làm xét nghiệm DNA.” Triệu Húc nói rõ ràng từng lời từng chữ.
Tôi và Trần Nam nhìn nhau sợ hãi, hai tai như ù lại, ngay thẳng như tôi tại sao lại phải làm chuyện này?
“Thực ra, sau khi giám định pháp y, chúng tôi phát hiện bên trong t.h.i t.h.ể của Giang Lâm có hai m.ạ.n.g sống, một trong hai người rất có thể là người ra tay.” Ánh mắt Triệu Húc rất lãnh đạm, cúi đầu uống cốc nước mà Lưu Đồng đưa.
Tôi nghĩ đây chắc chỉ là trò đùa thôi, mới sáng sớm đã gọi người ta đến đây, vậy mà lại yêu cầu một chuyện hoang đường như vậy.
Trần Nam là bạn trai của Giang Lâm, tìm anh ta mà đối chiếu chứ tìm tôi làm gì? Tôi và Giang Lâm còn chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu, đừng nói đến chuyện tôi có quan hệ gì với cái thai trong bụng cô ấy.
“Tôi không làm.” Trần Nam cự tuyệt.
Cậu nhóc này nhất định là chột dạ rồi, đứa bé đó chắc chắn là của cậu ta. Tôi đoán chắc là cậu ta làm cho Giang Lâm có thai, sau đó lại bỏ rơi cô ấy, không muốn nhận trách nhiệm, thế nên mới xảy ra bi kịch đau thương này.

Bình Luận (0)
Comment