Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 19

Tình lang từ đâu đến, thiếp chờ đợi mấy trăm năm, một mình thức dậy đối mặt với ánh trăng.
Một người phụ nữ mặc áo xanh cúi đầu đàn dương cầm, giọng hát như chim sơn ca làm say lòng người, hát hết bài, cô ấy ngẩng đầu lên mỉm cười với tôi, tựa như gió mát mùa thu, hoa lan trong sơn cốc xinh đẹp động lòng người.
Làn da nõn nà, nụ cười quyến rũ, nét đẹp như không tồn tại trên đời.
“Thanh Thanh, anh muốn cưới em làm vợ.” Tôi ôm chầm lấy Mộ Thanh Thanh dường như có thể vì cô ấy mà từ bỏ tất cả mọi thứ.
Cô ấy vui vẻ gật đầu rồi hôn lên môi tôi, thì thầm nói nhất định sẽ đợi tôi, đợi tôi mang kiệu tám người khiêng đến đón cô ấy về, nhưng thứ cô ấy đợi được lại không phải kiệu hoa màu đỏ, mà là tin tôi lấy vợ.
Tin tức nhanh chóng lan nhanh khắp phố lớn hẻm nhỏ, tôi, đại thiếu gia nhà họ Minh sắp kết hôn, nhưng tân nương không phải Mộ Thanh Thanh, mà là trưởng nữ Ôn gia, tiểu thư Ôn Bội Như.
Mộ Thanh Thanh chạy như bay trong mưa lớn, nhìn trước cửa Minh gia tấp nập người ra người vào, khách khứa ra vào liên tục, còn cô lại bị người hầu của Minh gia dùng gậy đánh đuổi ra ngoài.
Cô ấy đau thương tuyệt vọng khóc lóc thảm thiết trong mưa, mà tôi lại cầm gậy hỷ trong tay, nhìn tân nương ngồi trên giường, trong lòng cũng đau xé ruột gan.
Mặc dù không bằng lòng với sự sắp xếp của cha, nhưng tôi là con một trong nhà, nếu tôi lấy một đào hát sẽ làm mất mặt Minh gia nên tôi chỉ có thể thuận theo ý cha mẹ lấy Ôn Bội Như.
Tôi miễn cưỡng vén khăn trùm đầu đỏ của cô ấy lên, Ôn Bội Như ngượng ngùng cúi đầu, tôi thả gậy hỷ xuống rồi nằm xuống giường ngủ, nhưng lại trằn trọc mãi không ngủ được nên tôi đành ngồi dậy uống rượu, nhưng dù có uống bao nhiêu tôi cũng không có cách nào ngủ được, còn người phụ nữ bên cạnh tôi vẫn cứ im lặng ngồi đó.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, cô ấy chỉ là vợ tôi trên danh nghĩa, năm năm trôi qua, tôi chưa từng chạm vào cô ấy.
Mộ Thanh Thanh có thai rồi, tôi vui mừng khôn xiết, liền lập tức nói tin này với cha tôi, cha hứa sẽ cho tôi cưới Mộ Thanh Thanh làm thiếp, cho đứa trẻ trong bụng cô ấy một thân phận.
Tôi cứ nghĩ những khó khăn cách trở đều đã qua, hạnh phúc sẽ nhanh chóng đến gần, nhưng khi tôi đến biệt viện mới phát hiện Thanh Thanh đã biến mất, người hầu trong biệt viện nói rằng cô ấy bỏ đi cùng sư huynh trong đoàn hát.
Đi rồi? Cô ấy đợi tôi năm năm, lại bỏ đi vào đúng lúc sắp sửa gả cho tôi ư? Đã vậy còn cùng người đàn ông khác bỏ đi?
"Tại sao, tại sao em lại bỏ đi cùng người khác chứ, Thanh Thanh, tại sao?!!" Tôi ôm lấy Mộ Thanh Thanh, Mộ Thanh Thanh rưng rưng nước mắt: "Hứa Diệp, cuối cùng anh cũng nhớ ra rồi, cuối cùng anh cũng nhớ ra rồi."
Mộ Thanh Thanh khóc trong vui sướng, trong đầu tôi liên tục xuất hiện nhiều nhiều âm thanh vù vù, những cảnh tượng của kiếp trước nhanh chóng lướt qua trong đầu tôi, như đang phát sóng một bộ phim.
Tôi thật sự là kiếp sau của Hứa Diệp? Mộ Thanh Thanh là người yêu của tôi ở kiếp trước sao?
“Hứa Diệp, anh đừng đi, Ôn Bội Như đã hại c.h.ế.t em, cô ta đã móc mắt em, còn bảo Lí tiên nhân phong ấn tro cốt của em lại.” Nói đến đây cô ấy đã khóc không thành tiếng.
Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy cảnh ấy, không ngờ người vợ ôn nhu thục đức đó lại có thể làm ra loại chuyện độc ác khó tin như vậy.
“Thanh Thanh à, đừng sợ, kể từ hôm nay, anh sẽ bảo vệ em, cũng sẽ không rời xa em nữa.” Tôi ôm lấy Thanh Thanh, trong lòng sinh ra một loại kiên định chưa từng có.
Gương mặt Thanh Thanh lại tràn ngập sự lo lắng, bàn tay cô ấy vẫn lạnh toát đến đáng sợ: “Hứa Diệp, bây giờ anh vẫn nên tìm cách rời khỏi đây đi, bằng không sẽ bị lão thái bà đó hại c.h.ế.t.”
“Bà ấy là bà nội của anh, bà ấy?” Tôi đột nhiên nhớ đến vài chuyện trước đây, nhưng, Minh lão thái là bà nội của tôi, bà ấy không thể hại tôi được.
Thanh Thanh lắc đầu: “Bà ấy không phải bà nội ruột của anh, bà ấy là vợ kế của ông nội anh, bà ta muốn g.i.ế.c anh để có thể chiếm đoạt hết tài sản của Minh gia.”
“Cái gì?” Tôi kinh hoàng nhìn Mộ Thanh Thanh, chuyện này từ trước đến nay tôi chưa từng nghe cha tôi nói, cha cũng không cho phép tôi được nhắc đến quê nhà của mình.
Cho nên tôi hoàn toàn không biết gì về gia đình này.
Nhưng, tôi chắc chắn rằng Thanh Thanh sẽ không lừa tôi, Minh lão thái muốn hại tôi, vậy tôi sẽ không để bà ta được toại nguyện, rốt cuộc tôi vẫn muốn xem xem bà ta đang muốn làm trò quỷ gì, phía sau bà ta thực sự còn bao nhiêu người nữa.
Tôi nói chuyện với Thanh Thanh, liền giả vờ như bị cô ấy đánh bị thương, mấy ngày tới cô ấy sẽ không xuất hiện nữa, đợi Tôn Tử dẫn cảnh sát lên núi tôi sẽ đem toàn bộ chuyện này nói với cảnh sát, bảo họ điều tra, nói không chừng còn có thể tìm được Kiến Nam.
Quyết định xong, tôi cố ý đánh đổ đồ đạc khắp nơi, Thanh Thanh cũng biến mất không dấu vết, tôi đập vỡ cái ly rồi rạch hai đường m.á.u trên cánh tay kêu lớn tiếng cứu mạng liền chạy nhanh ra khỏi phòng.

Bình Luận (0)
Comment