Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 191

Tôi há hốc mồm, mặc dù nghe không hiểu cho lắm nhưng tôi thấy Hạ Đông Hải không phải người nói khoác.
Nhưng tôi không hiểu, chúng tôi không hại ch.ết Ngô Dũng, vì sao lúc nãy cậu ta lại muốn hại chúng tôi? Trước đây Hạ Đông Hải từng nói nhân quả báo ứng gì mà?
“Có lẽ tâm nguyện của cậu ta chưa xong, có lời muốn nói với chúng ta, lúc nãy cậu bị dọa sợ như thế làm tôi cũng loạn theo.” Hạ Đông Hải lại đổ hết trách nhiệm lên người tôi.
Tôi bất đắc dĩ nhún vai một cái, ánh nắng ngoài cửa sổ đã chiếu rọi vào: “Đúng rồi, hôm nay tôi phải đến bệnh viện, bạn gái tôi...”
Nói đến đây tôi bỗng nhiên ngừng lại, tôi cảm giác triệu chứng của Phỉ Phỉ không giống như bệnh tâm thần phân liệt bình thường, mà giống như quỷ ám vào người, nếu Hạ Đông Hải có thể cảm nhận được sự tồn tại của ma quỷ, vậy thì đưa cậu ta đến bệnh viện xem sao, có lẽ có thể giúp được Phỉ Phỉ.
“Ừm...” Tôi quay đầu lại nhìn Hạ Đông Hải, cậu ta đã trèo lên giường nhắm mắt chuẩn bị ngủ rồi, dáng vẻ mỏi mệt này khiến tôi không nỡ làm phiền.
Nhưng nghĩ tới Phỉ Phỉ tôi lại không nhịn được mà vươn tay ra đẩy vai Hạ Đông Hải một cái.
Hạ Đông Hải híp đôi mắt buồn ngủ nhìn tôi: “Sao thế? Cậu muốn đi thăm bạn gái cơ mà? Sao vẫn chưa đi?” Cậu ta ngáp xong thì bĩu môi, sau đó nhắm mắt lại.
“Đông Hải, hay là cậu đi cùng tôi nhé? Tôi đang nghi bạn gái tôi bị quỷ ám, cho nên...” Tôi nhìn Hạ Đông Hải một cách thành khẩn.
Hạ Đông Hải vươn tay về phía tôi rồi khoa tay múa chân một lúc.
Thấy tôi vẫn chưa hiểu thì cậu ta lập tức nói thêm: “Tiền!”
“Hả?” Tôi ngạc nhiên nhìn Hạ Đông Hải.
Tên nhóc này bày trò gì thế, dù sao tôi và cậu ta cũng là bạn học, giúp nhau một tay mà còn cần tiền sao?
“Cậu thấy đấy, bắt ma quỷ rất là kinh khủng, làm không tốt thì cái mạng này toi luôn, không lấy tiền để bổ gan thì sao được chứ?” Hạ Đông Hải nói năng hùng hồn và đầy lý lẽ.
Tôi thở dài một cái, hỏi cậu ta cần bao nhiêu tiền, cậu ta bèn chìa một bàn tay ra.
50 đồng chắc cũng không nhiều đâu nhỉ? Nếu có thể cứu Phỉ Phỉ thì đương nhiên tôi tình nguyện trả.
“Ok, bây giờ tôi có thể trả cậu 50 đồng.” Tôi lấy 100 đồng còn sót lại trên người đưa cho Hạ Đông Hải, vốn tưởng cậu ta sẽ trả tiền thối lại cho tôi, ai ngờ cậu ta cuộn tiền vào túi, sau đó lại trèo lên giường một cách lười biếng.
Cậu ta nhìn khinh thường tôi bằng đôi mắt như đậu đen, nói: “50 đồng? Cơm bố thí chắc? Ý tôi là 500 đồng, bắt ma đó anh bạn, 50 đồng là cái gì, tôi lấy mạng mình ra làm việc giúp cậu đó.” Hạ Đông Hải nói xong lại chỉ vào băng gạc trên cánh tay tôi và hai bát cơm tôi đã ăn hết: “Những thứ này không chỉ có 50 đồng thôi đâu, không nói gì khác, nể tình chúng ta là bạn học, 100 đồng này coi như là tiền thế chấp, 500 đồng cậu nợ tôi vậy.”
Hạ Đông Hải nói không ngừng nghỉ, tôi nghe xong thì đờ đẫn cả người, không chờ tôi trả lời mà cậu ta đã cầm cái túi nhỏ màu xám của mình và bước ra đến cửa phòng ngủ rồi.
Hơn nữa còn vui vẻ nháy mắt với tôi, bảo tôi nhanh chân lên.
“Ò.” Nghĩ đến việc tính mạng bây giờ của Phỉ Phỉ quan trọng hơn bất cứ thứ gì, tôi cũng không để ý đến 500 đồng nữa, cho nên mời Hạ Đông Hải qua đó, chỉ đành còn nước còn tát, không chừng có hiệu quả thật thì sao.
Trước khi đến bệnh viện, chúng tôi về nhà lấy thẻ ngân hàng và một ít đồ sinh hoạt cần thiết, tuần sau toà nhà này sẽ bị dỡ bỏ, nhìn căn phòng thân thuộc thế này, bỗng nhiên thấy không nỡ.
Mặc dù bố và tôi không có quan hệ tốt cho lắm, nhưng bởi vì ông ấy còn ở đây nên đây chính là nhà của tôi.
“Trời trời, sao nhà các cậu u ám thế này?” Hạ Đông Hải ở phòng khách vừa sờ cái này vừa sờ cái kia.
Tôi đóng gói hành lý xong thì không cầm lòng được, lấy tấm ảnh chụp bố và tôi được treo trên tường xuống, không còn gì nên giữ lại tấm ảnh này làm kỷ niệm cũng được rồi.
“Khung ảnh lớn thế này thì cậu tự mà cầm lấy nhé.” Hạ Đông Hải không thèm để ý việc tôi bị thương, đứng dậy y như đại gia, nghênh ngang đi lại trước mặt tôi, còn tôi cũng không trông mong gì cậu ta sẽ chủ động giúp tôi.
Dù sao lúc trước hai chúng tôi cũng không có giao tình gì, tối qua cậu ta có thể giúp tôi thì cũng đã là ân nhân cứu mạng của tôi rồi.
“Cho cậu thêm 100 đồng.” Tôi nhìn theo bóng lưng Hạ Đông Hải rồi nói, nhiều thứ như vậy mà một mình tôi thì làm sao dọn đi được.
Hạ Đông Hải vừa nghe đến tiền, cái chân bước ra ngoài cửa lại thu lại, trên mặt vương nụ cười sáng lạn hơn cả hoa hướng dương.
“Í ha ha, được được, chúng ta là gì chứ, nào người anh em, để tôi đỡ cho.” Hạ Đông Hải ôm lấy hành lý của tôi, không nói thêm câu nào nữa rồi khiêng đi luôn.
Tôi cầm khung ảnh theo rồi chậm rãi ra khỏi phòng, tới phòng bảo vệ tiểu khu, người chú liếc mắt cái đã nhận ra tôi, tôi làm phiền chú ấy gửi những thứ này đến trường học, còn tôi đưa Hạ Đông Hải đến thẳng bệnh viện.
Chúng tôi vừa đến cửa bệnh viện đã thấy rất nhiều người đang ở dưới lầu ngẩng đầu lên xem, tôi cũng ngẩng lên nhìn về phía trên đó thì thấy một người con gái đứng thẳng người trên mái nhà của bệnh viện.
“Trời ơi, đáng thương quá, còn trẻ vậy mà đã điên.” Mọi người bàn luận với nhau.
Đầu tôi ong lên, nhanh chóng xông vào bệnh viện, đến khi tôi lên đến mái nhà thì bác sĩ đã ngăn tôi lại, không cho tôi vào đó.
“Anh ấy là bạn trai của bệnh nhân.” Y tá bị cắn hôm qua vừa nhìn thấy tôi thì kích động nói ngay với bác sĩ.

Bình Luận (0)
Comment