Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 214

Thực tế vẫn chứng minh là do tôi quá ngây thơ, với Hạ Đông Hải tiền bạc không bao giờ có khái niệm trả giá hay giảm giá.
Cậu ta xem tiền còn quan trọng hơn cả mạng sống, muốn từ trong túi cậu ta moi được tiền ra thì chỉ có mấy từ “không có cửa”.
“Cậu xem cậu kìa, trên đời làm gì có bữa trưa miễn phí? Ăn cơm trả tiền không phải là quy luật tự nhiên ở đời sao? Nhưng mà cậu đi làm lương bao nhiêu thế? Cho tôi theo với?” Hạ Đông Hải cười hi hi nhìn tôi.
Tôi thở dài: “Công việc của tôi là dọn dẹp vệ sinh đó.”
“Hả? Vậy thì được mấy đồng? Thân phận với dáng vẻ của cậu cũng không hợp làm cái đó, thôi cậu đi đi, lát tôi còn phải đi quán net chơi game.” Sở thích lớn nhất của Hạ Đông Hải là chơi game ngoài tiệm net.
“Ờ, một tiếng được tám mươi tệ, thực ra cũng không đáng bao nhiêu.” Tôi nói xong thì cầm điện thoại ra cửa, tám mươi tệ trước kia còn không đủ một bữa cơm của tôi.
Hạ Đông Hải không biết từ lúc nào đã xuống giường thay xong quần áo chỉnh tề, đứng trước mặt tôi xoay một vòng, nhướng đôi lông mày rậm hỏi tôi trông cậu ta thế nào.
Tôi cố ý nhịn cười nhìn Hạ Đông Hải lắc lắc đầu nói: “Ai dà, cái khí chất này mà đi dọn dẹp vệ sinh thì tiếc quá, phải làm cấp quản lý mới hợp.”
“Minh Dương, cái này là cậu không đúng rồi, nghề nghiệp không phân cao sang thấp hèn, ưu điểm lớn nhất của tôi là có thể chịu khổ, không ai hợp công việc này hơn tôi đâu. Đi, chúng ta đi phỏng vấn.” Hạ Đông Hải rất háo hức.
Tôi bất lực đành dẫn theo cái tên phiền toái này, nhưng cũng may có cậu ta đi cùng, bởi sau khi xuống trạm xe bus tôi có chút mơ hồ.
Cái phòng khám này mở ở ngoại thành, xung quanh cũng chẳng có biển hiệu gì, nơi này cách biệt thự của Tôn Tử một trạm xe bus.
Hạ Đông Hải rất rành đường, cậu ta nói ở cái thành phố này không có nơi nào là cậu ta không biết, đôi mắt tinh tường của cậu ta rất nhanh đã phát hiện ra phòng khám có tên “Thư Tâm”.
Thư Tâm? Tên phòng khám như vậy có lẽ là do phụ nữ mở à? Trên bức tường trắng của phòng khám tâm lý này còn có dây leo bò lổm ngổm, hoa lá rực rỡ rủ xuống, trông rất tao nhã và tràn đầy xuân sắc.
Tôi và Hạ Đông Hải một trước một sau đi vào trong, tới quầy lễ tân gặp một cô gái mặc váy liền thân màu trắng, trên mặt không cảm xúc, thấy tôi thì hỏi: “Thăm khám sao? Đã hẹn trước chưa?” “Hả? Chúng tôi đến phỏng vấn.” Hạ Đông Hải thấy đối phương xinh đẹp, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen của cậu ta bắt đầu đảo liên hồi.
Cô gái này tôi cảm thấy vẻ ngoài cũng bình thường, nhưng body thì khỏi nói, đặc biệt là vòng n.g.ự.c khủng, khuy áo ở vùng n.g.ự.c dường như sắp bung ra, khiến đại đa số đàn ông đều phải liếc mấy lần.
Hạ Đông Hải mắt không thèm chớp cứ nhìn chằm chằm vào người ta, cô gái này dường như cũng đã quen rồi, nói với hai chúng tôi: “Đi lên lầu hai vào kho lấy chổi quét hết các tầng một lượt trước đi.”
“Hả? Ý cô là hai chúng tôi?” Tôi nhìn cô gái này, còn chưa phỏng vấn, đây là nhận rồi phải không?
Cái phòng khám này cũng chỉ có ba tầng, cần hai người làm vệ sinh sao?
“Được được, chúng tôi lập tức đi làm.” Hạ Đông Hải ngắt lời tôi bước nhanh lên lầu, tôi cứ cảm thấy kỳ lạ.
Tới lầu hai, tôi và Hạ Đông Hải người cầm chổi người cầm khau hót bắt đầu vùi đầu vào dọn dẹp. Khi chúng tôi bước tới cầu thang tầng ba thì đột nhiên có một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi nho nhã bước xuống.
Người phụ nữ ngày cũng đã có tuổi, nhưng sự quyến rũ của phụ nữ vẫn còn nguyên.
“Các cậu là?” Người phụ nữ quét qua tôi và Hạ Đông Hải một lượt.
"Chúng tôi hôm nay đến để dọn dẹp vệ sinh.” Tôi cười đáp.
Đối phương mặc áo blouse trắng của bác sĩ tôi đoán chắc là bác sĩ của phòng khám này.
“Ồ vậy sao? Tiểu Huệ không nói với các cậu là không được lên tầng ba sao?” Trong lời nói của người phụ nữ mang theo ý trách cứ, thấy chúng tôi lắc đầu thì nói giọng ra lệnh: “Chuyện vệ sinh tầng ba tôi sẽ tự lo liệu, các cậu làm tốt các tầng dưới là được.”
Nói xong cô ta quay đi tiếp tục xuống tầng hai, tôi và Hạ Đông Hải cũng ngoan ngoãn đi theo.
Cô ta bảo tôi pha cho cô ta cốc cafe, tôi đặt café lên bàn liếc mắt nhìn bảng tên mới biết cô ta tên Quan Nguyệt, là bà chủ kiêm bác sĩ tâm lý ở phòng khám này.

Bình Luận (0)
Comment