Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 218

“Đúng rồi, vậy người nhà cậu ấy không quan tâm gì à?” Hạ Đông Hải tò mò hỏi.
Chị Ngô lắc đầu, nói Tôn Tử đã trở mặt với gia đình, bố mẹ cậu ấy còn chưa từng đến căn biệt thự này lần nào, chứ đừng nói là quan tâm Tôn Tử.
Tôi cũng đã từng tiếp xúc với bố mẹ Tôn Tử, bố là một cảnh sát chính trực, mẹ cũng là một con người có trách nhiệm. Vậy nên, việc con trai đột ngột trở nên giàu có như vậy, hai vị trưởng bối ít nhiều cũng sẽ có chút nghi ngờ.
“Các cậu giúp ông chủ đi, bằng không cậu ấy thật sự có thể sẽ c.h.ế.t đấy.” Chị Ngô nói thì quan tâm, nhưng chắc là sợ hãi thì hơn.
“Xin lỗi, chuyện này chúng tôi thực sự không giúp được.” Tôi nói xong thì cùng Hạ Đông Hải nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Tôi vừa đi vừa nghĩ về lời của chị Ngô. Tôn Tử thật sự sẽ c.h.ế.t sao?
Hạ Đông Hải theo sau tôi thở hổn hển: “Cậu…..cậu đi chậm lại có được không, vội đi đầu thai hay gì? Đợi tôi với.”
Tôi dừng lại, tay vẫy một chiếc taxi.
Hạ Đông Hải nhanh chóng bước lên xe. Ngồi xe chùa thì sao thiếu cậu ấy được.
“Đường Thiên Bắc, tiểu khu Hoa Minh.” Tôi nói với tài xế.
Hạ Đông Hải ngơ ngác nhìn tôi: “Cậu làm gì đấy? Không phải là về trường à, tiểu khu Hoa Minh là chỗ nào?”
“Nói nhảm ít thôi, một là xuống xe, hai là đi cùng tôi.” Tôi nhìn Hạ Đông Hải, thằng nhóc này chỉ vì không phải bỏ tiền túi ra mà đành đi theo tôi.
Nhà Tôn Tử chính là ở tiểu khu Hoa Minh, hầu hết người sống trong khu này đều là cảnh sát.
Xuống xe, tôi chỉ vào chỗ điểm dừng xe buýt, bảo Hạ Đông Hải đi xe buýt, Hạ Đông Hải vò đầu bứt tai với vẻ mặt không tình nguyện.
“Đến giờ này rồi tôi còn chưa được ăn cơm này. Hay là lên đó ăn luôn?” Mặt Hạ Đông Hải đúng là dày như tường thành mà.
“Minh Dương?” Chúng tôi còn chưa vào thì đã gặp ngay bố Tôn Tử ở cổng tiểu khu.
Ông ấy có vẻ tiều tụy đi rất nhiều, cả người trông ủ rũ bơ phờ, nhìn thấy tôi thì liền mời tôi lên nhà ngồi.
Chúng tôi theo ông ấy lên tầng, mẹ Tôn Tử cũng ở nhà, thế nhưng trên bàn chỉ là thịt nấu cháy, mấy hộp mù tạt và mì ăn liền mà thôi.
Tôi nhớ ngày trước, bữa nào mẹ Tôn Tử cũng phải làm bốn món mặn một món canh, nhưng bây giờ thì…. “Sao em lại thế này nữa?” Bố Tôn Tử đặt mũ xuống bàn, trong lời nói lộ ra vẻ thất vọng.
“Anh nghĩ tôi sẽ như anh à? Tôi nhớ con tôi, sao anh không cho tôi đi gặp nó. Sao anh lại cản tôi?” Mẹ Tôn Tử quay người, thấy tôi và Hạ Đông Hải thì không khóc nữa.
“Chú Tôn, cô, hôm nay cháu đến chính là vì chuyện của Chí Mậu. Cháu muốn nhờ hai người giúp đỡ.” Nhìn thấy bầu không khí căng thẳng như vậy, tôi lập tức mở lời.
Quả nhiên, tôi vừa nói xong, hai người liền nhìn tôi.
“Chí Mậu sao rồi? Nó có nói bao giờ sẽ về không?” Mẹ Tôn Tử gần như nhảy dựng lên khỏi sofa, vừa nghe thấy tin tức của con trai thì liền căng thẳng mà nắm lấy tay tôi.
Tôi nói Tôn Tử sống rất tốt, đang sống ở khu biệt thự “Tỉ Môn”, bố Tôn Tử vừa nghe thấy thì liền trở nên tức giận, không nói nhiều lời, bảo tôi đưa ông ấy tới đó.
“Không phải đồ của nó, nó cứ lấy cho bằng được, sao tôi lại nuôi dạy ra đứa con trai như thế này chứ.” Bố Tôn Tử vô cùng phẫn nộ, nói Tôn Tử nhất định là học theo người ta đi “đạo mộ” rồi, bằng không thì lấy đâu ra nhiều cổ vật có giá trị như vậy chứ.
Tôi bảo bố Tôn Tử bình tĩnh lại một chút, chuyện đồ cổ tạm thời không truy cứu nữa, chỉ là tình hình sức khỏe của Tôn Tử bây giờ nhất định không thể kéo dài thêm được nữa.
Nghe tôi nói về bệnh tình của Tôn Tử, bố Tôn Tử lập tức trở nên trầm mặc, liên tục lắc đầu, nói ra những lời trái với lòng mình: “Để nó c.h.ế.t ở bên ngoài là được rồi.”
Mẹ Tôn Tử khóc sướt mướt bảo tôi đưa địa chỉ cho bà ấy. Tôi viết ra địa chỉ, bảo mẹ Tôn Tử bất luận thế nào cũng phải đến thăm cậu ấy, có chuyện gì thì đợi Tôn Tử khỏe lên rồi nói tiếp.
Mẹ Tôn Tử gật đầu, bố Tôn Tử không nói lời nào, chỉ ngồi trên sofa hút thuốc, bầu không khí như vậy tôi cũng không tiện ở lại lâu hơn, đành nói mình phải về trường.
Nhưng lần này tôi tức đến mức não gần như muốn tụ m.á.u luôn, chúng tôi thì nói vấn đề nghiêm trọng như vậy, Hạ Đông Hải thì không biết đã ngâm hộp mì kia từ lúc nào, đang ăn một miệng đầy.
“Đi.” Dẫn cậu ấy theo đúng là sai lầm của tôi mà, mất mặt c.h.ế.t đi được.
Hạ Đông Hải còn nhanh chóp “sụp sụp sụp” hút nốt chỗ mì còn lại, sau đó lau miệng theo tôi đi xuống, vừa đi vừa nấc.
“Ngồi taxi đi, ăn no xong khó chịu quá.” Hạ Đông Hải nhe răng nói với tôi.
“Ngồi cái rắm, cậu có trả tiền không?” Tôi lườm Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải nghe vậy lập tức thay đổi thái độ: "Trời ạ, sao kiệt thế. Hay là ngồi xe buýt đi, tôi bao vé cho nhé.”
Má, tôi cần bao cái vé xe một tệ hay gì? Tôi cau mày, nhưng khi lên xe, Hạ Đông Hải lại ngây thơ nháy mắt với tôi: “Quên đem tiền lẻ rồi, hay là cậu ứng tạm đi.”
Nói xong thì đàng hoàng tìm một chỗ ngồi, bủn xỉn đến mức nào rồi không biết nữa.
Về đến trường, từ xa tôi đã nhìn thấy một cô gái loanh quanh bên dưới khu ký túc xá nam.

Bình Luận (0)
Comment