Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 273

Tôi vừa nghe thấy giọng điệu này không nói gì liền đẩy cửa phòng tắm ra, chỉ vào Hạ Đông Hải:“Hạ Đông Hải, mau lấy ra đây, đừng có mang bức tranh ra giỡn, cậu biết đối với tôi nó rất quan trọng mà."
Thấy tôi tức giận nhìn chằm chằm, Hạ Đông Hải vứt chiếc khăn tắm trong tay xuống, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Lấy đi bức tranh của tôi còn hung dữ với tôi, cậu ta mở miệng dạy dỗ:“Tôi làm vậy là tốt cho cậu, cậu không thể giữ bức tranh đó, tôi đã vứt nó dùm cậu rồi”.
“Cái gì?” Tôi nhíu mày, túm lấy cổ áo Hạ Đông Hải.
Bởi vì Hạ Đông Hải thấp hơn tôi rất nhiều, chân của cậu ta gần như rời khỏi mặt đất khi tôi túm cậu ta như thế này.
Nhưng vẻ mặt bướng bỉnh đó vẫn không thay đổi chút nào, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen nhìn thẳng vào tôi: “Minh Dương, không lẽ cậu muốn giống như Tân Khải bị nữ quỷ dụ dỗ sao?”
“Ở đâu?” Tôi phớt lờ lời Hạ Đông Hải, trực tiếp hỏi.
Hạ Đông Hải dùng sức đẩy tay tôi ra, nhưng không thành công, cậu ta nên biết lúc này tôi đang rất tức giận không phải là lúc nói giỡn với cậu ta.
“Ở đâu!” Tôi gầm lên.
Hạ Đông Hải nghiến răng nghiến lợi:“Tôi ném nó vào thùng rác dưới lầu, nhưng mà?”
"Rầm" một tiếng, Hạ Đông Hải còn chưa nói xong, tôi đã buông tay, vội vàng chạy ra ngoài.
Đây là nhà dân, thùng rác ở tầng dưới đương nhiên không phải là thùng rác phân loại rác, hôm nay khi đi ngang qua, tôi còn nói với Hạ Đông Hải rằng điều kiện ở đây thật là bẩn thỉu lộn xộn, trong thùng rác có chó c.h.ế.t mèo c.h.ế.t tùm lum, dẫn đến rất nhiều ruồi bu xung quanh.
“Đừng tìm nữa, thứ đó không có ích gì với cậu đâu.” Hạ Đông Hải đứng trên lầu hét to.
Tôi đá thùng rác xuống, ngồi xổm trước thùng rác và bắt đầu tìm kiếm một cách tuyệt vọng, ruồi bu muỗi đốt tôi cũng không quan tâm.
Chỉ là sau khi tìm kiếm rất lâu trong đống rác kinh tởm đó, tôi không tìm thấy gì cả, khả năng duy nhất trong đầu tôi là liệu Hạ Đông Hải có đang lừa dối mình hay không.
“Hạ Đông Hải, Hạ Đông Hải, cậu xuống đây cho tôi.” Tôi hét lớn với Hạ Đông Hải đang đứng ở cầu thang.
Hạ Đông Hải hậm hực từ trên lầu đi xuống, ở bên cạnh cậu ta lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi đối xử với Hạ Đông Hải dữ như vậy, Hạ Đông Hải cũng có chút sợ tôi.
“Tôi thật sự vứt nó ở đây, có phải, có phải là xe chở rác đã chở đi rồi không?” Hạ Đông Hải nhìn rác ở khắp nơi không chắc chắn hỏi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hạ Đông Hải: "Rác ở đây nhiều như vậy, có thể thấy đã lâu không có người thu dọn, làm sao có thể bị đưa đi nhanh như vậy? Cậu nói, có phải cậu đã giấu đi nơi khác rồi không?" “Tôi không có, tôi thật sự vứt ở đây.” Hạ Đông Hải hùng hổ cãi lại.
Tôi nghiến chặt răng, đẩy Hạ Đông Hải ra và tiếp tục tìm kiếm, tôi ngồi xổm cả buổi chiều, đến trời tối, vẫn đang tìm kiếm trong đống rác này hết lần này đến lần khác.
"Minh Dương, không có thì thôi, nhất định là ý trời." Hạ Đông Hải giả vờ thoải mái nói: "Không phải cậu nói người trong tranh đã biến mất rồi sao? Vậy, vậy cậu giữ bức tranh đó cũng đâu còn ý nghĩa gì đâu đúng không?"
“Đừng quấy rầy tôi, cút ra ngoài!” Tôi không nể mặt Hạ Đông Hải, mặc dù hai chân tê rần, toàn thân đẫm mồ hôi, nhưng sự khó chịu trong người không bằng sự khó chịu trong lòng.
“Từ lúc thiếp theo Đại Vương đông chinh tây chiến, thiếp đã phải chịu đựng gió sương và vất vả, năm này qua năm khác.”
Một giọng hát kinh kịch rất hay lọt vào tai tôi, đây là bài gì vậy? Đó có phải là bài “Bá Vương biệt Cơ” không? Sao giọng này giống Thanh Thanh quá vậy?
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn về phía tòa nhà nhỏ ba tầng, có một bóng người mảnh mai vụt qua cửa sổ ngay phía trên phòng chúng tôi.
“Thanh Thanh?” Tôi mở to mắt, đứng dậy muốn đi lên lầu, nhưng ngồi xổm quá lâu hai chân lại tê dại, nhấc chân lên liền ngã xuống đất.
Hạ Đông Hải vội vàng đỡ tôi dậy, nhưng trong mắt lại có chút khẩn trương, ngẩng đầu nhìn lên lầu, thấp giọng nói: "Có hơi quỷ?"
“Là Thanh Thanh, là Thanh Thanh.” Tôi thoát khỏi tay Hạ Đông Hải, khập khiễng bước nhanh lên lầu.
Lên đến tầng ba, tôi gõ cửa thật mạnh.
“Ai vậy?” Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông từ bên trong truyền đến, có thể nói là không mấy thân thiện.
“À, tôi ở tầng dưới nhà anh, tôi, tôi, tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể bịa ra một lý do vớ vẩn.
Anh ta ra mở cửa cho tôi, vừa mở cửa liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mập mạp, để trần, mặt mày bóng lưỡng.
Anh ta chỉ mở một khe cửa nhỏ và đứng trước khe cửa che mất, vì vậy tôi không thể nhìn rõ những gì bên trong.
“Có chuyện gì?” Người đàn ông lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.
“Anh, tôi, tôi, tôi đau bụng, nhà vệ sinh dưới lầu lại hỏng, anh cho tôi mượn nhà vệ sinh một lát.” Không đợi đối phương đồng ý, tôi đẩy cửa bước vào.
Bên trong không có bóng dáng Thanh Thanh, nơi này bài trí giống hệt như ở dưới lầu của chúng tôi, tôi không mấy cam lòng mà hướng về phía nhà vệ sinh.
“Aaaaa!” Tôi sợ hãi lùi lại vài bước.

Bình Luận (0)
Comment