Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 283

Sự yên tĩnh của cô ấy lúc này luôn khiến cho tôi có cảm giác bất an nói không nói thành lời.
Hạ Đông Hải dường như cũng cảm thấy được gì đó bèn đứng dậy đi qua ngồi bên mép giường, giơ tay đặt dưới mũi Trương Tịnh Di, đồng tử cậu ta mở to ra thấy rõ.
Trương Tịnh Di c.h.ế.t rồi, cô ấy nằm trên giường không có hô hấp, người đã lạnh. Hạ Đông Hải ấn nhân trung mấy lần cũng không có phản ứng.
Tôi vỗ vai cậu ta, cố gắng để mình trấn tĩnh lại.
“Đông Hải, không có tác dụng gì đâu, cô ấy c.h.ế.t rồi.” Môi tôi run lên, tôi đã tận mắt thấy rất rõ những vết hoen mờ dưới da đặc trưng của tử thi.
Nếu tôi không nhầm, trước kia, khi còn ở trên trấn Vương Thành đã từng nói vết hoen tử thi thường sẽ hình thành sau khi c.h.ế.t từ hai đến bốn tiếng. Vừa rồi Trương Tịnh Di vẫn còn hướng về phía tôi cười, tính toán thời gian t.h.i t.h.ể cô ấy vẫn chưa xuất hiện các vết đó mới phải?
Tôi ngồi phịch xuống đất, Hạ Đông Hải đặt mấy ngón tay lên cổ tay Trương Tịnh Di, ánh mắt thẫn thờ.
Sau cùng cơ thể cậu ta mềm nhũn ra miệng lẩm nhẩm: “c.h.ế.t rồi? Thật sự c.h.ế.t rồi? Sao có thể chứ? Lẽ nào Lăng Vi Như không phải là muốn dùng Trương Tịnh Di canh chừng chúng ta sao? Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?”
Hạ Đông Hải nhìn t.h.i t.h.ể Trương Tịnh Di, sắc mặt trầm trọng.
Giờ phải làm sao? Báo cảnh sát? Nhưng làm sao giải thích cho cảnh sát đây?
“t.h.i t.h.ể này không được để bất kỳ ai phát hiện, nếu không chúng ta có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch.” Hạ Đông Hải sau một lúc im lặng nói.
Tôi hiểu, nhưng không biết phải giải quyết thế nào, lẽ nào chúng ta bí mật chôn t.h.i t.h.ể? Nơi này là thành phố, không phải nông thôn, không thể cứ tùy tiện đào một cái hố chôn xuống là được.
Hạ Đông Hải cân nhắc một hồi: “Minh Dương, chúng ta phải nhân lúc trời tối mang t.h.i t.h.ể Trương Tịnh Di tới chỗ khác.”
“Chỗ khác là chỗ nào?” Tôi nhăn nhó nhìn Hạ Đông Hải.
“Là do Lăng Vi Như giở trò, t.h.i t.h.ể này chúng ta mang về biệt thự của Tôn Tử.” Hạ Đông Hải nhìn Trương Tịnh Di sau đó bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó ở bốn phía.
“Cậu tìm gì thế?” Tôi có chút hoảng, cảm giác như chuyện không hay sẽ lập tức xảy ra.
Hạ Đông Hải không trả lời tôi, qua một hồi lâu cậu ta lôi hết quần áo trong vali ra, đặt x.ác Trương Tịnh Di vào trong.
Cô ấy mặc dù cao nhưng rất gầy, một cái valy to vừa đủ giấu.
Cảnh tượng này cứ khiến tôi cứ có giảm giác bản thân mình đang làm chuyện xấu. “Cậu ngơ ra đó làm gì? Trời mà sáng là rắc rối to đấy.” Hạ Đông Hải hướng về phía tôi ra hiệu, hai người chúng tôi xách valy xuống lầu.
Cả con đường tối om om, chúng tôi cũng không có cầm theo ô, ra khỏi con ngõ vẫy tay mà không có một chiếc taxi nào chịu dừng lại.
Sau cùng quá bất lực chúng tôi đành ngồi xe máy. Tài xế thấy chúng tôi hai thằng con trai cao lớn lại thêm một cái valy, thu phí còn đắt hơn cả taxi.
Bây giờ cũng không thể kỳ kèo gì nữa,
Mọi thứ đến quá đột ngột khiến chúng tôi không có chút chuẩn bị.
Tài xế liên tục cằn nhằn tôi và Hạ Đông Hải. Chúng tôi mặc áo mưa tài xế đưa cho rồi không nói lời nào
“Tu tu tu!”
Đi được nửa đường xe bắt đầu phát ra âm thanh kỳ lạ, sau đó tắt ngóm, đúng là đã đen thì đen đủ đường.
Tài xế cố hết sức vặn tay ga mà chiếc xe vẫn không nhúc nhích.
Hạ Đông Hải hé áo mưa hỏi: “Sao thế anh? Còn đi được nữa không?”
“Ai da, tôi cũng không hiểu sao nữa, tự dưng lại tắt máy, tối thế này chắc không có cách nào đi được nữa.” Tài xế lắc đầu xuống xe tỉ mỉ kiểm tra. Lúc anh ta đi tới phía sau xe kiểm tra thì đột nhiên ngã bệt xuống đất.
“Cậu, cậu,… Trong valy của các cậu chứa thứ gì vậy?” Tài xế lạc cả giọng hỏi.
Tôi vừa quay đầu, phát hiện ra khóa kéo của vali chưa kéo lên hết, nửa đầu của Trương Tịnh Di lộ ra ngoài đã bị tài xế nhìn thấy.
Anh ta chắc chắn sẽ nghĩ rằng tôi và Hạ Đông Hải là h.u.n.g t.h.ủ g.i.ế.t người, anh ta run rẩy bò từ dưới đất lên.
“Anh à, anh à, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi, chúng tôi…” Tôi cũng không biết phải giải thích sao.
Tài xế sợ đến mức bỏ chạy thục mạng về phía trước xe cũng không cần, cho dù chúng tôi gọi thế nào cũng không quay đầu lại.
“Cái quái gì thế này? Sao cậu đến khóa cũng không kéo lên vậy? Bị người ta phát hiện rồi đó.” Tôi nhìn Hạ Đông Hải, lòng thầm nghĩ chúng tôi đã đen đủi đến cực điểm rồi.
Hạ Đông Hải vừa nghe thì đưa tay vuốt nước trên mặt đờ đẫn nói: “Không thể nào, rõ ràng tôi đã kiểm tra kỹ chắc chắn không có vấn đề.”
“Kiểm tra kỹ vậy chuyện này là sao?” Tôi vừa nói xong Hạ Đông Hải bỗng lùi về sau một bước.

Bình Luận (0)
Comment