Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 31

Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, đó là tuyệt đối không được để Tôn Tử xảy ra chuyện. Tôi đẩy dì Liên ra, chạy như bay về phía hậu viện. Cũng không đợi dì Liên thông báo, tôi lập tức đẩy cửa vào phòng bà nội.
Tấm bình phong bằng gỗ bị tôi đẩy ra, sau tấm rèm hạt châu chỉ có một bà lão đang ngồi gõ cá gỗ. Tôi nhìn xuống nền nhà rất sạch sẽ không hề có vệt m.á.u nào liền nghĩ có lẽ Tôn Tử chưa bị hãm hại.
“Sao cháu không biết quy tắc gì thế hả.” Lão thái bà quay đầu, con ngươi đục ngầu dừng lại trên mặt tôi, ánh mắt mang theo sự giận dữ trông rất dọa người.
Khóe miệng tôi khẽ co giật, khó khăn lắm mới nặn ra một nụ cười, nhìn lão thái bà cung kính nói: “Bà nội, cháu không có ý gì hết. Chỉ là, chỉ là bỗng nhiên cháu rất muốn gặp bà nội thôi.”
Lông mày của lão thái bà càng nhíu chặt. Tôi cố ý vén tấm rèm châu bước vào phòng lão thái bà nhưng bên trong chỉ có một mùi hương nhẹ, không thấy có điều gì bất thường.
“Minh Dương, Minh gia chúng ta rất coi trọng quy tắc, cháu không thể tùy tiện như vậy được.” Lão thái bà khẽ ho hắng rồi ngồi xuống chiếc ghế tựa, mắt vẫn nhìn chằm chằm tôi, như thể đang cố gắng thăm dò xem rốt cuộc tôi đang nghĩ cái gì.
Con ngươi đục ngầu ấy vẫn đang nhìn tôi dò xét, khiến tôi thực sự có chút hoang mang.
Bà ta vân vê chuỗi hạt Phật trên tay, không khí dường như cũng ngưng đọng lại.
Dì Liên vội vàng chạy vào, thấy tôi đã đứng trong phòng thì liên tục xin lỗi lão thái bà, còn nói tôi tự ý xông vào, dì đã ngăn lại nhưng tôi không nghe.
Lão thái bà không hề muốn nghe Dì Liên nói nữa, sắc mặt sa sầm lại bảo Dì Liên dẫn tôi ra ngoài. Tôi hơi cúi đầu chào bà ta rồi một trước một sau theo Dì Liên đi ra ngoài.
Ngay khi bước qua cánh cửa đá hình tròn ra khỏi hậu viện, Dì Liên trừng mắt giận dữ nhìn tôi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tôi vừa định xin lỗi dì ấy, nhưng chợt nhớ ra thân phận của tôi là thiếu gia cơ mà, bà thím này cũng dám trừng mắt lên nhìn tôi cơ đấy.
Đây rõ ràng là không để tôi vào mắt mà, hừ, tôi phải lấy lại dáng vẻ thiếu gia của mình.
“Dì Liên, dì ngay lập tức đi tìm Tôn Tử về đây cho tôi, nếu không thì đừng có ăn cơm trưa nữa”. Tôi liếc nhìn dì ta.
Dì Liên nhìn tôi đầy kinh ngạc. Rõ ràng bà thím này không ngờ tôi lại có thể nói ra những câu thế này, ngạc nhiên tới mức không biết nói gì cho phải.
Nhìn khuôn mặt già nua đang nhăn lại của dì ta buồn cười quá mất, dì ta cứ thế nhìn tôi nghiến răng nghiến lợi. Nhưng nghĩ tới thân phận của tôi, dì ta không dám phát sinh xung đột với tôi. Khóe miệng dì ta hơi chếch lên, chỉ có thể nhìn tôi cung kính nói: “Thiếu gia, tôi sẽ cố hết sức tìm, thiếu gia cứ yên tâm.”
Dì Liên nói xong liền quay đầu đi về phía hậu viện. Nhìn bóng lưng dì ta, tôi khẽ lắc đầu. Thật ra, tôi cũng chẳng trông chờ gì vào việc dì ta giúp tôi tìm Tôn Tử.
“Ha ha ha, ha ha ha.”
Đứng ở lối vào hành lang, tôi bỗng nghe một thanh âm lanh lảnh như tiếng chuông. Âm thanh này chứa một sự ma mị quỷ dị khiến da gà trên cơ thể tôi dựng hết cả lên.
“Đến đây.” Một giọng nam không thể quen thuộc hơn đập vào tai tôi khiến tôi sững người lại, đây không phải tiếng của Tôn Tử sao?
Còn giọng nữ kia là ai? Trong phút chốc, đầu óc tôi trở nên hỗn độn. Nơi này cũng chỉ có mình Phỉ Phỉ là có thể phát ra âm thanh yêu mị như vậy thôi.
Nhưng sao Phỉ Phỉ và Tôn Tử lại…..? Đầu óc tôi quay cuồng, trái tim tôi đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nghe thấy những âm thanh này, tôi cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng hai chân tôi bỗng nặng trịch như hóa đá, không thể cử động nổi.
Tiếng Tôn Tử vẫn còn đây, hẳn là cậu ta không xảy ra chuyện gì, nhưng từng phút từng giây trôi qua, tôi thật sự không dám tưởng tượng những chuyện đang xảy ra trong căn phòng kia nữa.
“Em nhớ anh!”
Giọng của Phỉ Phỉ cứ quanh quẩn bên tai tôi. Tôi tức tới mức toàn thân run lên, một người là người anh em của tôi, còn một người vẫn là bạn gái của tôi.
Sự phản bội cùng lúc của tình yêu và tình bạn này khiến tôi không cách nào chấp nhận nổi. Bàn tay đặt trên cánh cửa gỗ bạc màu từ từ buông xuống. Nghe âm thanh cót két cót két của giường gỗ trong phòng, tôi chỉ lê bước chân nặng nề quay người bỏ đi.
Tâm trí tôi đang không ngừng liều mạng tự nói với bản thân, Phỉ Phỉ và tôi sớm đã kết thúc rồi. Cho dù cô ấy và Tôn Tử có phát sinh chuyện gì thì tôi cũng không cần thiết phải kích động.
“Thiếu gia, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi.” Bỗng giọng nói của Huệ Bình vang lên sau lưng tôi, trong phòng cũng vang lên tiếng bước chân vội vã gấp gáp.
Không tới một phút sau, Tôn Tử đầu đầy mồ hôi xuất hiện trước mắt tôi. Sắc mặt cậu ta trông còn khó coi hơn cả lúc trước. Quầng mắt cũng xuất hiện màu xanh nhạt, nhất định là do quá mệt mỏi.
Tim tôi như bị xé nát ra, kích động muốn xông lên đánh cho cậu ta một trận. Nhưng nghĩ kỹ lại, lẽ nào Phỉ Phỉ không chung chạ với Kiện Nam mà là với Tôn Tử sao?
Suốt cả chặng đường, Tôn Tử đối với Phỉ Phỉ cũng khá chu đáo và ân cần. Khi Phỉ Phỉ bị bệnh, cậu ta cũng rất quan tâm lo lắng. Tôi thật sự ngu ngốc, sao đến tận bây giờ mới phát hiện ra sự thật cơ chứ! Đúng là một thằng ngu mà!

Bình Luận (0)
Comment