Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 311

Tôi nhìn bát thuốc đen tuyền rồi lắc đầu, để an toàn, tuyệt đối không thể uống loại thuốc này được. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định đổ nó vào bồn cầu.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy cặn thuốc, vậy mà lại là thịt băm, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Tôi đặt cái bát rỗng sang một bên, Hạ Đông Hải dựa vào gối, nói với tôi: “Minh Dương, cậu phải nhớ, khi ăn cùng bọn họ, cố gắng đừng chạm vào thịt.”
Hạ Đông Hải không nói tôi cũng biết, nhưng, thịt người, tôi đã? Dù lúc đó không tự nguyện nhưng tôi vẫn ăn.
Hạ Đông Hải tháo chiếc khăn quấn trên cổ xuống, chiếc khăn trắng ban đầu đã chuyển sang màu hơi vàng, khi nhìn vào cổ cậu ấy, tôi lại phát hiện có những thứ màu trắng nổi lên từ những chấm đen.
Hạ Đông Hải uống một ngụm nước bùa, rồi bảo tôi mau rót thêm cho cậu ấy.
Tôi gật đầu, định giặt cái khăn cho sạch, nhưng vò qua vò lại thấy khăn cứ dính dính nhớp nháp, nhìn kỹ thì thứ tôi vắt ra giống nhầy hơn là nước.
Tôi đành phải thay khăn khác cho Hạ Đông Hải, bước vào phòng thì thấy Hạ Đông Hải lại đang gãi, tôi tiến đến nắm giữ lấy tay cậu ấy.
Hạ Đông Hải nhíu mày, nhìn chất nhầy trên móng tay rồi nói với tôi: “Tôi cảm thấy trên cổ cứ dính dính thế nào ấy. Mẹ, rốt cuốc trúng phải loại tà thuật nào vậy?”
“Không sao, sẽ ổn cả thôi.” Ngoài miệng thì an ủi như vậy, nhưng thực ra tôi cũng rất lo cho Hạ Đông Hải.
Giờ cơm tối đến rồi, tôi đặc biệt dặn Thúy Nhi nấu cháo cho Hạ Đông Hải, Hạ Đông Hải chỉ húp vài ngụm rồi lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Tôi ngồi ở bàn ăn, Tiểu Liên cứ liên tục gắp thức ăn cho tôi. Tối nay Đỗ Hữu Phúc ăn ở nhà trưởng thị trấn, tôi muốn nhân cơ hội này lấy được thông tin gì đó từ miệng Tiểu Liên.
Tất nhiên rồi, không thể trực tiếp hỏi được, chỉ có thể từng bước thăm dò, giả vờ hiếu kì.
“Tiểu Liên, dạo này cậu tôi bận lắm à?” Tôi cúi đầu ăn, thờ ơ hỏi.
Tiểu Liên gật đầu, thở dài một cái: “Bận chứ, công trường đã bắt đầu thi công rồi, cho nên ngày nào cũng phải ở lại giám sát hết. May mà còn có thầy pháp chọn địa điểm cho đấy, nếu không còn lâu nữa.”
“Thầy pháp? Thầy pháp nào vậy?” Tôi mừng thầm, Tiểu Liên quả đúng là người suy nghĩ không sâu, tôi chỉ hỏi đại một câu thôi mà đã nói vậy rồi.
“Thầy pháp chính là…” Tiểu Liên đang định nói thì như nhớ ra gì đó, lập tức ngừng lại, cười khan: “Không có, cậu mau ăn đi.” Tiểu Liên cúi đầu nhanh chóng cầm lấy bát ăn cơm, không mở miệng nói thêm nữa.
Ăn cơm xong, tôi vốn định tìm cơ hội nói chuyện thêm, nhưng Tiểu Liên lại nói hôm nay không được khỏe nên về phòng nghỉ luôn rồi.
Tôi chỉ đành bỏ cuộc, lúc tôi về phòng, Hạ Đông Hải đã ngủ say. Tôi đi tắm, cả người ướt đẫm mồ hôi, tôi cởi quần áo ra đứng trước gương soi kỹ thân mình.
Quỷ diện ban thực sự biến mất khỏi cơ thể tôi rồi sao? Tôi quay người lại hai lần, ngoại trừ một vết sẹo nhỏ thì không có gì trên người tôi.
Cuối cùng, tôi thở phào nhẹ nhõm, xoay người bật công tắc vòi hoa sen, bắt đầu tắm rửa. Làn sương nước nóng làm cho phòng tắm có chút mờ mịt, tôi nhắm mắt lại, nắm lấy bọt lên đầu.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng tắm giống như bị đẩy ra.
“Đông Hải?” Tôi thắc mắc không biết có phải Hạ Đông Hải đến thay khăn ướt trong phòng tắm không, nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào.
"Hạ Đông Hải? Nói một tiếng xem nào, câm rồi à?" Tôi vò đầu bứt tóc hỏi.
Phòng tắm cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nước chảy ra thì không có gì khác, gió ngoài cửa thổi về phía phòng tắm, mang theo hơi thở u ám và lạnh lẽo.
Toàn thân tôi không khỏi rùng mình, tôi có linh cảm không lành, chẳng lẽ là thứ gì đó không sạch sẽ sao?
Tôi lập tức dùng tay lau sạch nước và bọt trên mặt, sau đó tắt nước đi.
Đột nhiên, một người phụ nữ quyến rũ mặc bộ sườn xám màu đỏ búi tóc cao xuất hiện trước mặt tôi, toàn thân tôi run lên, khóe miệng run rẩy, hét lên: "Thanh Thanh? Là em thật sao Thanh Thanh?"
Tôi nhào tới ôm cô ấy vào lòng. Cô ấy vừa gầy vừa lạnh, tôi ôm chặt Thanh Thanh vào lòng, ngón tay cô ấy đang từ từ lướt nhẹ trên lưng tôi.
Những móng tay sắc nhọn cào vào da tôi, khiến tôi thấy hơi đau.
Nhưng tôi vẫn không nỡ buông tay: "Thanh Thanh, anh biết em hận anh."
"Hu hu hu”
Tiếng kêu của một người phụ nữ vang lên sau lưng tôi, tôi sửng sốt, quay lại thì thấy Thanh Thanh đang ngồi xổm trong góc, mặc bộ đồ kinh kịch màu xanh lam.
“Thanh Thanh?” Tôi bàng hoàng buông tay.
Ngay lập tức, những đốm x.ác ch.ết màu xanh tím xuất hiện trên khuôn mặt của người phụ nữ mặc đồ đỏ, cô ta còn nở nụ cười lạnh lẽo với tôi
Tại sao? Tại sao lại có hai Thanh Thanh?
“Hứa Diệp, Hứa Diêp.” Thanh Thanh đang khóc lóc thảm thiết trong góc đột nhiên ngẩng đầu lên, cô ấy không có mắt, hai hốc mắt đen lõm vào, trong cái miệng hé mở kia cũng không có lưỡi.
"Ahhhh!" Tôi hét lên, chồm người về phía trước.
"Sao vậy? Cậu gặp ác mộng à?" Tiếng của Hạ Đông Hải truyền đến, theo sau là ánh sáng chói mắt.
Lúc này tôi phát hiện mình đang nằm trên giường, Hạ Đông Hải ở bên cạnh nghi ngờ nhìn tôi, tôi khẽ thở dốc, trong lòng thầm nghĩ nhất định là mệt mỏi quá nên mới gặp ác mộng.
“Tôi gặp ác mộng.” Tôi lau mồ hôi trên trán, cười khan nói.
Hạ Đông Hải ngáp một cái, xoay người tiếp tục ngủ.

Bình Luận (0)
Comment