Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 318

Hạ Đông Hải cau mày: “Cái gì mà lòng người khó đoán?”
Tôi không nói rõ, phòng tai vách mạch rừng, tôi có thể nghe trộm người khác, nói không chừng bọn họ cũng có thể nghe thấy chúng tôi nói chuyện.
Hạ Đông Hải đứng dậy vứt cái khăn mặt dính nhớp vào thùng rác. Từ ngày chúng tôi tới biệt thự đã yêu cầu tiểu Liên lấy ba mươi mấy chiếc rồi.
Cậu ta sờ lên cổ ngẩng đầu hỏi tôi: “Hình như hôm nay đỡ hơn rồi, tôi không thấy ngứa nữa.”
Tôi lại gần cậu ta, các con mắt trên cổ cậu ta hình như đã không chảy mủ nữa, còn hình thành nên một lớp da mỏng phía trên, lớp da đó còn có bột phía trên trông như vảy.
“Cái này?” Tôi giơ tay sờ nhẹ vào một nốt, Hạ Đông Hải không có bất kỳ cảm giác gì.
“Đây là sao?” Cậu ta nhăn mặt nhìn tôi, tôi lắc đầu. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thứ này. Hạ Đông Hải hoài nghi chạy vào nhà tắm nhìn cổ mình đã đóng vảy, chà sát nhẹ thì lớp da đó rơi xuống lả tả như lớp da ch.ết.
“Đau không?” Nhìn thấy lớp da rơi trên bệ rửa mặt tôi lo lắng hỏi.
Hạ Đông Hải không thèm nhíu mày tiếp tục chà xát thêm vài lần, cuối cùng lớp da ch.ết đều rơi xuống hết. Cậu ta hếch cằm lên hỏi tôi đã hết chưa.
Tôi nhíu mày quan sát kỹ, bề mặt của những cái mắt đó đã trở nên rất trơn nhẵn, chỉ là nhân đen bên trong hình như vẫn còn dịch mủ.
“Thế nào rồi?” Hạ Đông Hải mặc dù cố hết sức tỏ ra bình tĩnh nhưng trong giọng nói vẫn run run.
“Ờ sạch rồi, đúng rồi cậu có muốn uống nước chu sa hay nước bùa gì không?” Tôi lo cổ cậu ta sẽ chuyển biến xấu.
Hạ Đông Hải dùng ngón tay đẩy trán tôi: “Cậu ngốc à, cậu nghĩ cái thứ này có thể tùy ý uống gì cũng được à? Hai ngày trước là do bất đắc dĩ tôi mới phải liều mình uống, thứ này uống nhiều sẽ tổn thọ đấy.”
Tôi há miệng nửa chừng không biết nên nói gì. Hạ Đông Hải bôi nước lên vết thương một lúc, sau đó quàng khăn quàng cổ, chuẩn bị theo tôi về Minh Hà thôn.
“Đừng gấp, đi thôn Minh Hà chỉ có một chuyến xe buổi trưa, giờ chúng ta có đi ra bến xe cũng không đợi được.” Tôi nói xong bắt đầu thu dọn đồ của hai người cho vào vali.
Hạ Đông Hải có chút lo lắng đi đi lại lại trong phòng. Tôi rất hiểu tâm trạng của cậu ta, giống như thuốc giải đã ở ngay trước mắt mà không với tới được.
“Cốc cốc cốc, Minh thiếu gia, cảnh sát Vương Thành tới tìm cậu.” Bên ngoài cửa truyền tới tiếng của Thúy Nhi. Tôi để hành lý qua một bên, trong lòng chợt gợn lên một chút, sớm như vậy mà Vương Thành đã tới tìm tôi làm gì?
Không đợi tôi ra ngoài Vương Thành đã đẩy cửa vào, trên mặt ngoài sự gấp gáp còn có sự tức giận.
Tôi thật sự không hiểu bản thân mình đã đắc tội gì với anh ta. Vương Thành túm lấy tôi hằm hè: “Đi, cùng tôi đến đồn cảnh sát.”
“Này này đợi đã, anh làm cái gì thế? Tại sao tôi phải đi với anh đến đồn cảnh sát?” Tôi cau mày hất tay Vương Thành ra.
Vương Thành quay người túm lấy cổ áo tôi, lớn tiếng mắng: "Anh lại giả ngốc phải không? Vợ tôi sau khi gặp anh thì cả đêm chưa về, tôi nghi ngờ anh giấu vợ tôi."
Vương Thành rõ ràng là muốn kiếm chuyện, nhưng Lương Uyển Doanh mang bầu mà đi qua đêm không về đúng là khiến người ta lo lắng.
“Bản thân tôi còn đang ở trong nhà cậu tôi thì tôi có thể giấu Lương Uyển Doanh đi đâu được? Trấn Thập Lý này bé bằng cái lòng bàn tay anh tự đi mà tìm, hôm nay tôi còn phải về thôn Minh Hà, không có thời gian đi cùng anh tới đồn cảnh sát đâu.” Tôi bóp chặt lấy cổ tay Vương Thành, anh ta đau đớn lập tức thả tay ra.
Anh ta nhìn tôi cười lạnh, nói tôi không đánh mà tự khai.
“Anh nói cái gì? Cái gì mà không đánh đã tự khai?” Tôi hoàn toàn không hiểu cái logic suy nghĩ của anh ta.
“Tôi thấy anh rõ ràng là không phải đi về thôn Minh Hà, anh muốn bỏ trốn cùng cô ta.” Vương Thành tức giận đùng đùng lỗ mũi nở to ra giống Trư Bát Giới vậy.
Tôi cảm thấy rất nực cười, thật khâm phục anh ta có thể liên kết hai chuyện không liên quan gì lại với nhau được.
Đầu Hạ Đông Hải nảy số nhanh hơn tôi, thấy Vương Thành tức giận như vậy cậu ta cười nói với anh ta: “Nếu như anh cảm thấy chúng tôi lừa anh, vậy anh có thể đi cùng chúng tôi tới thôn Minh Hà một chuyến, anh có xe mà phải không?”
Thôn Minh Hà? Vương Thành nghe thấy ba chữ này thì mặt lập tức trắng bệch. Anh ta và tôi đã từng suýt ch.ết ở đó, nơi đó chắc chắn là ác mộng đối với anh ta.
“Được, tôi sẽ giám sát các người, tôi xem các người có thể giở trò gì.” Ngay khi tôi nghĩ Vương Thành sẽ chùn bước thì anh ta lại đồng ý luôn.
Anh ta còn giục chúng tôi lập tức xuất phát, đây cũng là điều Hạ Đông Hải mong muốn. Cậu ta tinh nghịch nháy mắt cười đắc ý với tôi.
Ba người chúng tôi đi xuống lầu, Tiểu Liên đang ngồi trong phòng ăn lo lắng ăn sáng, khi cô ấy nhìn thấy tôi thì lập tức cúi đầu xuống, có chút xấu hổ khi nói chuyện với tôi lần nữa.
“Tiểu Liên chúng tôi phải đi rồi.” Tôi nghĩ trước khi đi cần phải nói lời tạm biệt với cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment