Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 345

Liễu Trường Minh rõ ràng biết chúng tôi trốn ở đây, với năng lực của hắn ta hoàn toàn có thể xông vào tóm gọn một lưới, tại sao lại chỉ bắt Hạ Đông Hải, tại sao lại phải phí sức như vậy?
“A, Minh Dương, tôi sắp chịu không nổi rồi, cứu tôi, mau cứu tôi với.” Vương Thành trong phòng lại bắt đầu kêu la.
Tôi quay người vào trong phòng, nhưng nhớ tới lời sư phụ dặn, chỉ đành cứng rắn ngồi một bên. Sư phụ kêu tôi trông chừng anh ta, tôi sẽ không để anh ta xảy ra chuyện.
Cơ thể Vương Thành bắt đầu co giật, anh ta co rúm người lại sau đó đột ngột duỗi ra giống như mắc chứng động kinh.
Trán anh ta mồ hôi lấm tấm, bụng lúc nhô lên lúc lại lõm xuống giống như có một luồng khí đang không ngừng di chuyển. Anh ta chỉ vào nước trên bàn cầu cứu tôi cho anh ta uống.
Tôi cau mày không thèm để ý.
Anh ta gọi rất nhiều lần nhưng thấy tôi không hề phản ứng lại chỉ đành co người nhắm mắt thở hổn hển.
“Cộp cộp cộp.”
Phía hành lang hình như có người. Tôi đứng lên đi ra ngoài phát hiện có một bóng dáng màu đỏ lướt qua hậu viện. Tôi nghĩ về lời tiểu Phân từng nói thấy qua một nữ quỷ áo đỏ, lúc đó tôi đã nghi ngờ là Thanh Thanh.
Cái bóng đó dù vừa nãy chỉ mới thấp thoáng lướt qua nhưng tôi nhìn thấy rất rõ chắc chắn là Thanh Thanh không thể nhầm được.
“Thanh Thanh? Thanh Thanh?” Tôi hét lớn, chạy vội về phía hậu viện. Hậu viện bao trùm một màn đêm đen kịt, nhưng trong phòng lão thái bà lại có ánh nến.
“Hứa Diệp?”
Tôi vẫn đang do dự thì bên trong truyền ra giọng của Thanh Thanh. Giọng nói của cô ấy tựa như đang ở ngay bên tai tôi khiến tôi bất giác tiến gần về phía cánh cửa gỗ đó.
Dang tay mở cánh cửa gỗ, bên trong thắp hai ngọn nến màu đỏ. Thân nến khắc hình rồng và phượng mang ý nghĩa may mắn hạnh phúc, là tập tục từ xa xưa thường dùng cho hôn lễ.
“Hứa Diệp?”
Giọng Thanh Thanh từ trong phòng vọng ra. Tôi đi vòng qua bức vách thấy một người phụ nữ với chiếc khăn trùm đầu màu đỏ đang ngồi trên chiếc giường chạm khắc bằng gỗ đàn hương phía sau bức rèm châu.
“Anh không tới vén khăn trùm đầu cho em sao?” Cô ấy ôn nhu hỏi tôi.
Tay tôi run run, thất thần trực tiếp vén bức rèm châu, các hạt châu va vào nhau tạo ra âm thanh sắc nét.
“Hứa Diệp, đến đây.” Cô ấy vẫy gọi tôi. Tôi run run đưa bàn tay ra, vén khăn trùm đầu màu đỏ, khuôn mặt tươi cười diễm lệ như ngọc xuất hiện trước mắt tôi. “Thanh Thanh, là em sao?” Tôi dang tay định ôm cô ấy vào lòng, nhưng Thanh Thanh lại mỉm cười đưa tay lên vuốt má tôi.
Tôi đắm chìm vào khoảnh khắc này. Khuôn mặt tươi cười của Thanh Thanh hiện lên trong tâm trí tôi, tôi nhớ lại hình ảnh kiếp trước cô ấy hát kịch cho tôi nghe. Lúc đôi môi lạnh giá của cô ấy áp chặt vào mặt và cổ tôi có thể ngửi thấy mùi hoa nồng nàn trên tóc cô ấy.
Chúng tôi quấn lấy nhau dưới ánh nến đỏ, nhiệt độ cơ thể tôi trái ngược hoàn toàn với cơ thể lạnh giá của cô ấy. Không gì ngăn cách, không chút nghi ngại chúng tôi hòa vào làm một.
Sau cùng khi đã cạn kiệt sức lực, chúng tôi ôm lấy nhau.
Thanh Thanh nghiêng người lộ ra những đường cong mỹ miều, làn da trắng nõn không tì vết áp sát vào n.g.ự.c tôi. Trên mặt cô ấy nở nụ cười, vươn tay bắt tôi nhắm mắt lại không được nhìn, nhưng tôi không nỡ.
Nếu như đây là một giấc mơ, tôi tình nguyện sống trong đó mãi. Thanh Thanh mỉm cười, nhìn tôi với ánh mắt gợi tình.
“Hứa Diệp, em hát một khúc cho anh nghe nhé.” Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi gật đầu: “Được”
“Tình lang đi đâu, thiếp chờ đã mấy năm. Đứng bên cửa sổ chờ mong chàng, cũng không đợi được nụ cười của chàng, nghĩ về chàng chỉ thấy lòng đau như cắt.
Giọng hát của Thanh Thanh chuyển dần sang sắc thái u buồn ai oán khiến tôi bất giác rơi lệ, là tôi có lỗi, tôi đã không thể bảo vệ tốt cô ấy. Tôi dang tay ôm chặt Thanh Thanh vào lòng, thầm nghĩ từ nay sống ch.ết sẽ không xa rời nhau.
Mộng có đẹp mấy cũng phải tỉnh giấc. Tôi nghe tiếng gà gáy, lờ mờ muốn mở mắt. Ánh nắng ban mai chiếu thẳng lên mặt tôi khiến mắt tôi bị chói không mở ra được.
Tôi hé mắt, theo phản xạ tự nhiên lật người xung quanh để xem Thanh Thanh có còn bên cạnh, quả nhiên bên cạnh tôi trống không.
Lẽ nào đêm qua lại chỉ là một giấc mộng?
Tôi ngồi dậy, phát hiện trên người không mặc gì, quần áo vứt vương vãi dưới đất, trên tay chằng chịt vết bầm tím.
“Kha kha kha”
Một tràng cười đáng sợ truyền tới tai tôi, cả người tôi phút chốc nổi hết da gà.
“Bóng đè, bóng đè.” Khi giọng nói già nua từ từ tới gần tôi mới phát hiện ra lão thái bà đứng sau lớp rèm châu, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi lập tức mặc quần áo vào, chạy hướng ra phía cửa phòng. Bà ta nhếch mép cười với tôi. Tôi nuốt khan chạy ngang qua bà ta ra ngoài không muốn đáp lời hay để ý bà ta.
Bà ta một tay bắt lấy cánh tay tôi, hướng về phía tôi cười: “Mùi vị khi bị bóng đè thế nào?”
“Bỏ tay ra, đồ thần kinh.” Tôi phẫn nộ gạt tay bà ta, nhanh chóng ra khỏi căn phòng đó, bên ngoài trời đã sáng trưng.

Bình Luận (0)
Comment