Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 351

Những con mắt trên cổ Hạ Đông Hải vốn dĩ đang nhắm lại, đột nhiên mở to ra nhìn chằm chằm vào sư phụ, sư phụ động tác nhanh chóng dứt khoát nhấc tay đưa d.a.o lên.
Một con mắt được cắt xuống từ trên cổ Hạ Đông Hải, trên đống thịt đỏ tươi hình như có một ổ hạt màu đỏ giống như trứng cá dính chặt trên da thịt của Hạ Đông Hải.
“Đây là?” Điều này khiến tôi nhớ đến những quả trứng côn trùng trên mặt Tôn Tử, tim tôi đập lỡ một nhịp.
Sư phụ không quan tâm đến tôi, nói với tôi một cách nhẹ nhàng: “Lau mồ hôi cho thầy đi!”
Tôi lấy chiếc khăn trên bàn đi về phía sư phụ, trán ông đầy mồ hôi, ông đặt con d.a.o xuống và lấy nước tiểu của bé trai lau lên miệng vết thương vừa được cắt ra của Hạ Đông Hải.
Vốn dĩ nó vẫn đang chảy máu, đột nhiên ngừng lại, những hạt giống như trứng cá đó lúc nhúc vài cái rồi ngừng động đậy, sư phụ tiếp tục cắt, và tôi lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn.
Phát hiện ra dưới mỗi con mắt đều có một ổ trứng lớn màu đỏ, vừa nhìn đã thấy choáng.
“Minh Dương, có động tĩnh, ra ngoài xem thế nào.” Sư phụ đột nhiên dừng tay, thấp giọng nói với tôi.
Tôi sửng sốt, tôi không hề cảm thấy gì hết? Chẳng lẽ là Liễu Trường Minh đuổi theo đến đây? Tôi nhanh chóng bước ra khỏi phòng và đóng cửa phòng lại.
Có một bóng trắng đi vào sân, tôi nhanh lên tiến lên, bóng trắng đó liền né tránh tôi.
Tôi không còn cách nào khác đành rút roi đánh quỷ ra quất về phía bóng trắng đó, nó giật mình quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi.
Quả nhiên là Liễu Trường Minh, sắc mặt cậu ta tái nhợt lạnh lùng không có biểu hiện gì: “Đừng tưởng rằng Thanh Thanh đang cầu xin cho cậu, tôi sẽ không đụng vào cậu, nếu cậu cứ tiếp tục không biết điều, vậy thì tôi sẽ tiễn cậu lên đường trước."
Liễu Trường Minh nói xong liền phất tay áo chuẩn bị tiến vào trong phòng, xem ra mục tiêu của cậu ta chính là Hạ Đông Hải.
Tôi lấy roi đánh quỷ trói chặt thân thể cậu ta, roi này có tác dụng với ma quỷ, chắc là cũng sẽ có tác dụng đối với Liễu Trường Minh, ánh mắt Liễu Trường Minh lạnh lùng nghiêm nghị nhìn tôi.
Đột nhiên trong lòng bàn tay anh ta xuất hiện một luồng khí, luồng khí màu đen, mang theo tà khí.
“Buông ra!” Liễu Trường Minh lạnh lùng ra lệnh cho tôi.
Nếu bây giờ tôi buông tay, Liễu Trường Minh nhất định sẽ phá hoại chuyện sư phụ đang l.ột d.a cho Hạ Đông Hải, đến nước này tôi không những buông tay mà còn siết chặt hơn. "Đúng là không biết lượng sức mình!" Liễu Trường Minh hét lên, luồng không khí trong tay của anh ta hướng về phía tôi, một sức mạnh cực lớn đẩy tôi ra xa.
Cơ thể của tôi đập vào bức tường đá, và những thứ trước mắt tôi bắt đầu trở nên mờ ảo, Liễu Trường Minh đã biến mất, dưới đất chỉ còn lại roi đánh quỷ màu trắng.
“ch.ế.t tiệt!” Tôi loạng choạng đứng dậy và lao nhanh vào phòng.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, sư phụ và Hạ Đông Hải đã biến mất? Liễu Trường Minh quay đầu phẫn nộ nhìn tôi: "Người đâu? Đi đâu rồi?"
Tôi khịt khịt mũi cười nhạo Liễu Trường Minh: "Không phải cậu rất lợi hại sao? Sao nào? Cậu tìm không thấy sao?"
“Bụp!” một tiếng, trong lúc tôi đang nói chuyện bàn tay gầy guộc trắng nõn của Liễu Trường Minh đã bóp chặt cổ tôi: “Nói cho tôi biết, bọn họ ở đâu?”
Tôi nhíu mày xoay người, quay lưng về phía Liễu Trường Minh, sau đó thuận thế nắm lấy cổ tay cậu ta nện xuống đất.
Liễu Trường Minh giống như một làn khói nhẹ, lẽ ra phải rơi xuống đất, nhưng cậu ta lại lơ lửng giữa không trung, hai tay cậu ta vặn vẹo xoắn lại dữ tợn túm lấy cổ tôi.
Mặt tôi đỏ bừng, lông mày nhíu lại, khóe miệng giật giật, tôi bắt đầu thầm niệm tâm kinh mà trước đây sư phụ đã dạy cho tôi.
Sư phụ nói tâm kinh này có thể khiến quỷ thần không dám tới gần, cho dù tôi có uống viên thuốc thì cũng không cùng một đẳng cấp với Liễu Trường Minh, chỉ cần cậu ta ra tay tôi chỉ có con đường ch.ế.t.
Cho nên bây giờ chỉ có thể ôm theo một tia hy vọng cuối cùng, Liễu Trường Minh cười lạnh một tiếng, sức mạnh trong tay tăng thêm, một giây sau rất có thể đầu tôi sẽ rời khỏi cổ.
“Ầm” một tiếng thật lớn, làm tôi ù cả tai. . Kiếm Hiệp Hay
Bàn tay to lạnh lẽo vốn dĩ trên cổ tôi biến mất, trước mặt tôi xuất hiện một bóng hồng, ánh mắt lạnh như băng, nhìn tôi như chẳng quan tâm lắm.
Sự dịu dàng của đêm qua, giống như một giấc mộng tan vỡ.
“Em đã nói với anh, anh ta tạm thời không thể ch.ế.t.” Thanh Thanh lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm Liễu Trường Minh đang đứng bên cạnh.
Giọng điệu mặc dù không cao, nhưng lại khiến người ta rùng mình.

Bình Luận (0)
Comment