Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 357

“Hạ Đông Hải!” Tôi nắm chặt cổ tay của Hạ Đông Hải: “Tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể cứu sống cậu.”
“A a a!” Hạ Đông Hải la hét, cái bụng tròn ngày càng phình ra, cả người run rẩy.
“Ta thật sự già rồi, cả tiền cũng chẳng thèm mang.” Sư phụ hoảng hốt đi vào, gương mặt biến sắc nhìn Hạ Đông Hải đang nằm dưới sàn.
“Đông Hải? Đông Hải?” Sư phụ lấy tay đặt lên cổ Hạ Đông Hải, liền lấy trong túi ra một túi bột trắng đổ vào miệng Hạ Đông Hải.
“Sư phụ đều là tại con?” Tôi áy náy không biết nói gì mới được.
Tại sao tôi làm gì cũng không tốt, sao có thể để Hạ Đông Hải ở trước mắt tôi trở nên thế này?
“Đừng nói nữa, ta biết con không chăm sóc tốt cho nó, giúp ta dìu nó lên giường, dưới đất lạnh quá.” Sư phụ nói với tôi xong liền nâng đầu Hạ Đông Hải lên.
Tôi cẩn thận ôm lấy hai chân của cậu ấy, khiêng cậu ấy lên giường.
Sư phụ quay người lấy một lá bùa bắt đầu viết ngày tháng, viết xong liền đốt đi, sai tôi lấy hai giọt m.áu của Hạ Đông Hải, tôi cắt hai đầu ngón tay của Hạ Đông Hải, m.áu chảy ra có màu đỏ đậm.
Lấy bát hứng lấy hai giọt m.áu, sư phụ đem tàn tro vừa đốt đổ vào trong bát, đồng thời hai tay nắm chặt, miệng không ngừng niệm chú.
Tôi lo lắng đứng một bên, cảm thấy bản thân luôn là một kẻ vô dụng.
“Hu la la.”
Không bao lâu sau, nước trong bát cuồn cuộn xoay tròn, trong chốc lát biến thành màu đen, tôi đứng ở một bên tuy rằng không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng biểu hiện âm trầm của sư phụ đã làm tôi có dự cảm chẳng lành.
Sư phụ mở mắt ra, lại dùng sức nhắm chặt mắt lại, đẩy bát nước về phía trước không nói lời nào.
“Sư phụ? Làm sao vậy?” Tôi nhìn sư phụ, cẩn thận hỏi.
Sư phụ đứng dậy, có chút thất thần nói với tôi: “Minh Dương, ta xuống núi mua chút đồ.”
Ông ấy nói xong liền cầm lấy cái túi xám của mình, có chút lảo đảo đi về phía cửa, sắc mặt ảm đạm làm tôi lo lắng không yên.
Hạ Đông Hải lại chìm vào mê man, tôi ngồi bên cạnh nhìn cậu ấy.
Sư phụ đi từ sáng sớm nhưng đến tối mịt mới về đến.
Lúc quay về, ông ấy cầm một cái túi lớn, bên trong không biết chứa thứ gì cứ phình phình ra, ông ấy từ trong túi lấy ra một bao lương khô đưa cho tôi: “Minh Dương, con ăn chút đồ, đến sương phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi, tối nay sư phụ muốn một mình chăm sóc Đông Hải.”
Tôi gật gật đầu, sau đó cầm đồ ăn đi về phía phòng bên cạnh, đi đến phòng tôi đặt màn thầu lên bàn, mặc dù cả ngày đều chưa ăn gì, nhưng nhìn thấy đồ ăn cũng không muốn ăn.
“Hu hu hu, hu hu hu.”
Bởi vì dưới vách tường có một lỗ hỏng nên mọi âm thanh ở phòng bên ở đây đều nghe rõ mồn một.
Tiếng khóc? Của sư phụ sao? Tôi lập tức đứng dậy chạy qua phòng của sư phụ, đẩy cửa lộ ra một khe hở, phát hiện sư phụ đang cúi đầu, trong tay cầm một chiếc áo choàng đen, và kim chỉ hình như đang may vá.
Vừa may vừa mím môi kiềm tiếng khóc nức nở, mặc dù ông ấy đã cố gắng kiềm nén nhưng tiếng khóc vẫn không kiềm được.
Tôi nghẹn nơi cuống họng, đẩy cửa đi vào.
Sư phụ dường như đang chìm đắm trong đau thương, tôi đã đi vào phòng mà sư phụ cũng không hề phát hiện ra, cây kim trong tay đã vô số lần đ.â.m vào ngón tay ông ấy, m.áu đang chảy ông ấy cũng không phát hiện ra.
“Sư phụ? Người đang?” Tôi cố lấy hết dũng khí mở miệng hỏi.
Sư phụ dường như bị tiếng nói đột ngột của tôi dọa, bả vai không nhịn được run lên, ngẩng đầu lên nhìn tôi, màu đỏ của m.áu chảy trên áo choàng đen.
“Sư phụ đây là?” Tôi nhìn chiếc áo choàng, đây là thứ sư phụ đặc biệt xuống núi mua.
“Đây là áo liệm.” Sư phụ nói xong đưa mắt nhìn Hạ Đông Hải đang nằm trên giường, biểu cảm trên mặt muôn phần phức tạp.
Điểm đen trên bụng của Hạ Đông Hải đã mọc ra hạt nhỏ màu trắng, chẳng mấy chốc sẽ biến thành con mắt đáng sợ.
Chỉ có người ch.ết mới cần áo liệm, sư phụ lại chuẩn bị cho Hạ Đông Hải lẽ nào?
“Sư phụ, chúng ta có thể tiếp tục nghĩ cách, người đừng?” Bởi vì quá kích động, lời nói của tôi cũng không còn trôi chảy nữa.
Sư phụ nhìn tôi cười khổ: “Minh Dương, Đông Hải là con trai ta, nếu như có thể cứu nó, người làm bố như ta sao có thể giương mắt nhìn nó ch.ết được, nhưng bây giờ? Ta đã chuẩn bị “thuốc” cho nó rồi, uống xong nó sẽ không cảm thấy đau một chút nào cả.”
Tôi kinh ngạc nhìn sư phụ, ý của ông ấy là muốn tự tay g.i.ế.c ch.ết Hạ Đông Hải?
Sư phụ nói xong lại cúi đầu tiếp tục may áo liệm, tôi nắm lấy cái áo liệm trực tiếp vứt ra ngoài cửa, sư phụ ngẩng đầu, con ngươi đỏ au.
Sau đó, ông ấy không nói một lời nào, chỉ trầm mặc đi về cửa chuẩn bị nhặt cái áo liệm dưới mặt đất lên.
“Sư phụ, việc này hãy giao cho con, con sẽ làm cho Liễu Trường Minh hóa giải lời nguyền cho Hạ Đông Hải.” Tôi nói xong nhanh chóng đi ra ngoài, sư phụ đuổi theo kéo tôi lại.
“Không được đi! Con không muốn sống nữa sao? Liễu Trường Minh là quỷ thi do trăm quỷ hợp thành, con căn bản không phải là đối thủ của hắn, cho dù có đi cũng là đi nộp mạng mà thôi.” Sư phụ cụp mắt nói: “Mình Dương con là đồ đệ duy nhất của ta, cũng xem như là một nửa con trai của ta rồi, vi sư đã sắp mất đi Tiểu Hải rồi, nếu như con cũng?”
Sư phụ nghẹn ngào, khóe mắt đỏ hoe kiềm nén để không rơi lệ.
Tôi gỡ tay sư phụ ra, đồng thời vỗ nhẹ lên mu bàn tay của ông ấy: “Sư phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ cứu được Đông Hải, con sẽ nghĩ được cách vẹn cả đôi đường.”
“Vẹn cả đôi đường?” Sư phụ nghi hoặc nhìn tôi: “Minh Dương, con ngàn vạn lần không được làm gì dại dột.”
“Không đâu sư phụ, người và Đông Hải ở đây đợi con.” Tôi nói xong liền quay người đi về phía cuối hành lang, sư phụ vẫn cứ đứng ở cửa phòng nhìn theo tôi.
Miếu thờ
Đêm đen mù mịt không có lấy một tia sáng, gió lạng mặc sức thét gào, ngôi miếu đó trong đêm tối hiện lên lại càng thêm phần quỷ dị. Tôi trực tiếp leo tường vào, ngênh ngang đi về phía hậu viện nơi ở của Liễu Trường Minh.
“Cậu đến nhanh hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.”
Tiếng của Liễu Trường Mình trong bóng đêm truyền tới, rất lạnh lùng một chút cảm xúc cũng không có.

Bình Luận (0)
Comment