Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 359

Thanh Thanh lạnh lùng hỏi, Liễu Trường Minh đứng một bên cười lạnh: “Sư phụ kia của ngươi nhất định nói cho ngươi biết nội đan của Thanh Thanh có thể giúp bạn ngươi hóa giả lời nguyền của ta đúng không? Ngươi cam lòng nhìn thân xác của Thanh Thanh thối rửa cũng muốn cứu bạn của ngươi sao?”
Liễu Trường Minh biết tôi muốn làm thế nào, lại cứ muốn bóp méo, ý đồ của hắn quá là hèn hạ, tôi đương nhiên hiểu rõ.
“Oa oa oa oa.”
Gian phòng kế bên truyền ra tiếng khóc của trẻ con, tiếng khóc này nhất định không phải của một đứa trẻ, giống như là có rất nhiều đưa trẻ cùng khóc một lúc, vang lên từng hồi một.
Tôi nhìn về phía cánh cửa gỗ đóng chặt, tay của Liễu Trường Minh đặt trên đôi vai gầy yếu của Thanh Thanh, hất cằm cao ngạo nói: “Thanh Thanh, muội nghe đi, đó là tiếng khóc của con chúng ta.”
Liễu Trường Thanh ôm Thanh Thanh vào trong lòng, gương mặt cười vui vẻ.
Con của bọn họ?
“Tên đàn ông này muội không cần đến nữa, ta bây giờ giúp muội trả món nợ m.á.u kiếp trước.” Liễu Trường Minh nói xong liền buông Thanh Thanh ra, đi về phía tôi.
Tôi vốn muốn thả bách quỷ trong người ra đấu với Liễu Trường Minh, kết quả phát hiện bản như giống như bị phong ấn, cả người không thể nhúc nhích.
Liễu Trường Minh nhặt con d.a.o dưới đất lên, con d.a.o găm sắc lạnh lao đến đ.â.m về phía tôi.
“Không được!” Một bóng dáng mềm yếu vụt qua chắn ngay trước mặt tôi, một gương mặt hoàn toàn bị phá hủy làm lòng tôi đau đớn vô cùng.
“Thanh Thanh?” Tôi nghẹn ngào.
“Tránh ra.” Liễu Trường Minh nhìn Thanh Thanh bị hủy dung tức giận hét lớn.
Còn Thanh Thanh mặc váy đỏ lại mang ánh mắt ngập ngừng.
Liễu Trường Minh phất tay một cái, liền nghe tiếng “bịch”, Thanh Thanh bị hủy dung bị hất ngã trên mặt đất: “Hồn ma ngu ngốc này sớm nên bị hôn bay phách tán.”
“Nhưng mà trước khi tiễn cô ta, ta sẽ tiễn ngươi trước.” Gương mặt trắng bệch của Liễu Trường Minh tràn đầy sát ý.
“Không được!” Thanh Thanh mặc váy đỏ cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống, nên tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ấy lúc này.
“Không được? Thanh Thanh muội nói cho ta biết, rốt cuộc muội là vì đứa trẻ hay là vẫn nhớ thương tên đàn ông này!” Liễu Trường Minh cao giọng hỏi.
Thanh Thanh ngước mắt, gương mặt nhan sắc diễm lệ dường như có chút héo mòn, ánh mắt quật cường.
“Muội muốn Tiểu Bảo trở về.” Thanh Thanh nói xong lại rơi hai hàng huyết lệ.
Tiểu Bảo? Đó là tên mụ của đứa con chưa kịp chào đời của tôi và Thanh Thanh ở kiếp trước.
“Mộ Thanh Thanh! Muội rõ ràng đang muốn cùng tên đàn ông này tiếp tục mối nhân duyên của hai người!” Liễu Trường Minh trong chớp mắt vì quá tức giận, tà khí trong người hắn từ từ tràn ra.
Thanh Thanh không có trả lời, cô ấy đi đến bên cạnh tôi, linh hồn bị hủy dung ở dưới đất liền biến mất, giống như đã từ từ dung hợp vào thân xác hiện tại. Khuôn mặt của Liễu Trường Minh bắt đầu trở nên hung ác, hắn nắm lấy cổ tay của Thanh Thanh.
“Muội sẽ hối hận.”
Lời nói của Liễu Trường Minh vô cùng âm trầm, Thanh Thanh nghiêng người, thấp giọng nói: “Sư huynh, muội chỉ muốn Tiểu Bảo trở về, những đứa trẻ đó đều không phải là con của muội.”
“Mộ Thanh Thanh, muội cho rằng ta là kẻ ngốc sao? Tại sao ta lại bỏ ra nhiều như vậy, nếu không phải vì muội, ta sao có thể chịu nỗi khổ bách quỷ gặm nhấm? Nếu không phải vì muội, sao ta phải gi.ết nhiều người như vậy? Ta cho muội nhiều thời gian như vậy, muội vẫn tâm tâm niệm niệm tên đàn ông này?” Liễu Trường Minh giận dữ nhìn Thanh Thanh.
Thanh Thanh từ từ nhắm mắt, không nói nên lời.
Liễu Trường Minh kéo Thanh Thanh đi về phía cánh cửa bên cạnh, đẩy mở cánh cửa ra.
Căn phòng tối đen đột nhiên sáng rõ như ban ngày, một hàng nến dài như tự động thắp sáng lập lòe như ma trơi, kéo dài cái bóng của Thanh Thanh và Liễu Trường Minh.
Trong phòng đầy những cái lồng, một đám trẻ con còn đỏ hỏn bị nhốt trong từng cái lồng một, ước chừng ít nhất có khoảng ba mươi đứa trẻ.
Liễu Trường Minh chỉ những đứa trẻ đó, gương mặt nở nụ cười đáng sợ: “Thanh Thanh, muội xem, nhiều đứa trẻ đáng yêu như vậy, bé trai có bé gái có, sau này chúng đều sẽ là con của chúng ta, có thể gả cho huynh rồi chứ?”
Mặt hắn đầy mong đợi nhìn Thanh Thanh, Thanh Thanh lùi về phía sau.
Thanh Thanh nhìn những đứa trẻ vẫn đang chảy m.á.u đầm đìa đó, lại giống như mất khống chế mà hét lên thảm thiết, cả người phát run quỵ xuống đất.
“Tiểu Bảo, Tiếu Bảo, là mẹ có lỗi với con!” Huyết lệ của cô ánh không ngừng từ hốc mắt rơi xuống.
Liễu Trường Minh muốn chìa tay ra ôm cô ấy vào lòng, cơ thể cô ấy run lên một cái, giống như đang sợ hãi Liễu Trường Minh: “Sư huynh, không cần tiếp tục nuôi quỷ thai nữa, những đứa trẻ này đều vô tội.”
Mặc dù tôi cách Thanh Thanh rất xa, nhưng tôi vẫn cảm nhận được lệ khí của cô ấy ngưng lại, tiếng khóc đầy sự bất lực, đôi vai gầy yếu không ngừng run lên.
Liễu Trường Minh ôm chặt Thanh Thanh, nhỏ giọng an ủi cô ấy.
“Những đứa trẻ này đều chưa đủ tháng, đợi vài tháng nữa sẽ đáng yêu như những đứa trẻ bình thường khác.” Liễu Trường Minh cho rằng Thanh Thanh bị hình dạng của những quỷ thai kia dọa sợ.
Thật ra là khi Thanh Thanh nhìn thấy những đứa trẻ đó liền nghĩ tới Tiểu Bảo bị ch.ết yểu của mình, nếu là người đã từng làm mẹ đều không thể nhẫn tâm nhìn hình dạng của những đứa hiện tại.
“Mời người đến siêu độ đi, muội không cần.” Thanh Thanh đẩy Liễu Trường Minh ra đứng dậy, thất tha thất thểu đi về phía tôi.
“Mộ Thanh Thanh, rốt cục huynh đã làm sai điều gì? Muội muốn đứa con, ta tình nguyện gánh lấy tội nghiệt nặng nề nuôi quỷ thai cho muội, nhưng muội thì sao? Cuối cùng lại muốn có lương tâm?” Liễu Trường Minh nắm c.h.ặ.t t.a.y phát ra tiếng kêu răng rắc.
“Đại sư huynh? Muội?” Thanh Thanh quay đầu nhìn Liễu Trường Minh đang mất khống chế.
“Muội không cần nói gì nữa, hôm nay hoặc là cùng ta thành hôn, hoặc là?” Liễu Trường Minh ngừng lại: “Ta thà là hủy đi muội, cũng không thể hai tay dâng muội cho kẻ khác.”
“Thanh Thanh, muội nhìn rõ chưa, đây mới là bộ mặt thật của Liễu Trường Minh.” Tôi hi vọng Thanh Thanh có thể nhìn rõ bộ mặt giả tạo của tên đàn ông đó.

Bình Luận (0)
Comment