Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 364

Đỗ Hữu Phúc nghe vậy liền bóp cổ Lý Nhị, người phụ nữ tên Cúc Hương đó ngay lập tức quỳ xuống đất cầu xin lão tha cho Lý Nhị. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đó toàn là nước mắt, dáng vẻ đáng thương đến động lòng người.
Tôi thực sự không hiểu người phụ nữ này, Đỗ Hữu Phúc đau lòng ngồi cúi xuống đỡ cô ta dậy, lau nước mắt trên mặt cô ta, nhẹ nhàng nói: "Khóc cái gì? Nếu anh muốn gi.ết anh ta, anh còn phải đợi đến bây giờ à? Đi thôi, mấy ngày không gặp, anh nhớ em muốn ch.ết rồi."
Trước mặt chồng người ta, Đỗ Hữu Phúc đặt bàn tay đầy đặn đó lên vòng eo thon thả của Cúc Hương, nhếch mép nở nụ cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cúc Hương cúi xuống không nói lời nào, im lặng nghe lời.
Lý Nhị điên cuồng hét lên: "Đồ cầm thú! Đỗ Hữu Phúc, mày là đồ cầm thú!"
“Ha ha ha, mày cứ chửi tiếp đi, nhưng cẩn thận khản cổ đấy.” Đỗ Hữu Phúc cười ranh mãnh ôm lấy Cúc Hương, đi về phía cửa gỗ.
Tôi đi theo họ, thấy Đỗ Hữu Phúc đang bế Cúc Hương vào phòng đối diện.
“Chú là ai?” Giọng nói non nớt của một đứa trẻ vang lên sau lưng tôi, tôi sửng sốt, thầm nghĩ, ở đây còn có một đứa trẻ, tôi quên mất là phải đề phòng luôn.
"Ồ! Chú nhất định là ăn trộm, cháu sẽ đi mách mẹ ngay." Đứa bé sắp hét lên.
Tôi giả vờ bình tĩnh, nở nụ cười, che miệng đứa trẻ: “Không không không, chú và mẹ cháu là bạn tốt, vừa rồi cháu có gặp chú không?”
Thằng bé trố mắt nhìn tôi, không tin những gì tôi nói.
Tôi không còn cách nào khác đành phải kéo thằng bé sang một bên, buông miệng nó ra, nó tinh ranh nói: “Nếu chú mua cho cháu một trăm cây kẹo mút, cháu sẽ không nói với mẹ, còn nếu không, cháu sẽ đi mách mẹ, gọi bố cháu đến bắt chú."
“Bố cháu có phải là người nằm liệt trên giường không?” Tôi cố ý hỏi.
Đôi má phúng phính của đứa trẻ run lên, giận dữ nhìn tôi: "Chú nói linh tinh gì vậy? Tên phế vật đó sao có thể là bố cháu được? Bố cháu là phó trưởng thị trấn cơ."
Được đấy, đứa nhỏ ngốc nghếch này vừa hỏi là kể sạch luôn, đỡ mất công tôi hỏi nhiều. “Vậy bây giờ chú dẫn cháu đi mua kẹo nhé.” Tôi nắm lấy tay nhóc.
Thằng bé vui vẻ gật đầu, tôi vội vàng dẫn nó ra, giọng nói nặng nề thô tục của Đỗ Hữu Phúc bắt đầu vang lên xen lẫn với tiếng rên của Cúc Hương.
Chắc là lúc này họ không phát hiện ra đứa trẻ đã mất tích đâu.
Tôi cẩn thận đẩy cửa ra, nhưng lại phát ra tiếng động lớn, lúc này tôi mới nhận ra rằng có một thanh gỗ dày chặn đứng trước cửa.
"Ai? Ai ở bên ngoài đấy? Nhị Cấu Tử?" Giọng của Đỗ Hữu Phúc tràn ngập sự gấp gáp.
Không nói một lời, tôi lôi kéo Nhị Cẩu Tử chạy nhanh ra ngoài, Nhị Cẩu Tử mũm mĩm chạy không được, lúc này một bàn tay kéo tôi sang một bên, tôi quay đầu lại thì thấy Hạ Đông Hải.
Cậu ấy mang xe bò của người làng đến và đợi tôi, tôi cố gắng hết sức mới đưa được Nhị Cẩu Tử lên xe bò, Hạ Đông Hải liền nhanh chóng lái xe ra ngoài làng.
Tôi quay lại và thấy Đỗ Hữu Phúc đang cởi trần, gào lên từ xa.
Nhị Cẩu Tử nhìn tôi chằm chằm: "Chú định đưa cháu đi đâu?"
"Không phải cháu muốn ăn kẹo sao? Chú dẫn cháu đi ăn kẹo nhé." Đứa bé này vô tội, tôi sẽ không đụng vào nó, nhưng bây giờ nó sẽ trở thành con bài quyết định của tôi.
Chỉ cần Đỗ Hữu Phúc chịu giao mẹ tôi ra, tôi nhất định sẽ thả đứa bé này đi.
“Chúng ta đi đâu?” Tôi nhìn bóng lưng Hạ Đông Hải hỏi.
"Đi tìm chỗ giấu tên nhóc này đi." Hạ Đông Hải dường như đã có điểm đến, suốt đường đi cũng không có dừng lại, sau hai giờ ngồi trên xe bò, đến một vùng hoang vu tăm tối, cậu ấy dừng lại, Nhị Cẩu Tử lao vào lòng tôi.
"Chú, đây là đâu? Cháu sợ lắm, cháu không ăn kẹo nữa, chú đưa cháu về đi." Nhị Cẩu Tử sợ hãi nói.
Tôi không biết dỗ dành cục thịt nhỏ thế nào, có chút lo lắng hỏi Hạ Đông Hải: "Nơi hoang vu này thế này, giấu nó ở đâu mới được?"

Bình Luận (0)
Comment