Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 371

"Chúng ta phải lấy những thứ bên trong ra, nếu không cơ thể của Nhị Cẩu Tử sẽ bị tổn thương." Tuy nhiên, chỉ có bác sĩ Phạm mới có thể làm được điều này, nhưng ông ta lại là người của Đỗ Hữu Phúc.
Phạm Tiến nãy giờ đứng bên cạnh yên lặng đột nhiên cau mày nói: “Tôi có một người bạn, chắc là có thể giúp được mọi người, nhưng cô ấy ở trong thị trấn, hay là bây giờ tôi đưa Tú Tú về nhà trước sau đó quay lại đưa mọi người lên thị trấn, mọi người thấy thế nào?"
Bây giờ chỉ còn một cách này thôi, Phạm Tú Tú nhìn chúng tôi, có chút không yên tâm dặn dò mọi người cẩn thận sau đó đi theo Phạm Tiến vào trong xe, và đưa bà lão đi cùng.
Mấy người chúng tôi vào trong nhà gỗ chờ đợi, sư phụ lấy thức ăn khô trên bàn bỏ vào túi, ông ấy không định đi cùng chúng tôi. Hỏi nguyên nhân thì ông ấy chỉ nói rằng ông ấy có việc quan trọng phải làm, đeo túi vải nhỏ lên và rời đi.
“Ba.” Hạ Đông Hải đột nhiên kêu một tiếng.
Sư phụ sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Hạ Đông Hải: "Con bây giờ không còn là con nít nữa, chăm sóc tốt cho bản thân và Minh Dương."
“Ba cũng phải tự chăm sóc tốt cho mình.” Hạ Đông Hải khóe miệng giật giật nói với sư phụ.
Sư phụ gật đầu thật mạnh mẽ với vẻ mặt an ủi, rồi bước nhanh về phía cửa, còn tôi và Hạ Đông Hải ngồi trong căn nhà gỗ đợi Phạm Tiến.
Chỉ là Phạm Tiến đi quá lâu, khiến tôi và Hạ Đông Hải ngày càng bất an.
Tôi tự hỏi trong lòng, tên Phạm Tiến này có phải đi báo tin không? Bác của cậu ta là người của Đỗ Hữu Phúc, cậu ta cũng sẽ theo phe Đỗ Hữu Phúc chứ?
“Nhìn kìa, xe đến rồi.” Tôi đang suy nghĩ, Hạ Đông Hải đột nhiên chỉ vào chiếc ô tô đang từ từ tiến lại và hét lớn.
Tôi đứng dậy thì thấy xe của Phạm Tiến đang đi tới, trên xe chỉ có một mình cậu ấy, cậu ấy vẫy tay với chúng tôi ra hiệu cho chúng tôi lên xe.
Tôi kéo Nhị Cẩu Tử đang ngủ say vào trong xe, Hạ Đông Hải thì ngồi ở ghế phụ.
"Xe to quá! Ba Đỗ cũng đã từng cho con ngồi trên chiếc xe to như vậy." Nhị Cẩu Tử vui vẻ ấn ấn vào ghế ngồi trên xe.
Tôi vừa nghe liền cười hỏi: "Con ngồi khi nào vậy? Dẫn con đi đâu chơi vậy?"
“Là tháng trước, dẫn con đi thị trấn.” Nhị Cẩu Tử nói xong liền bĩu môi: “Sau khi trở về lưng con liền bị đau.”
Vừa nói cậu bé vừa quay cái đầu mũm mĩm của mình lại nhìn ra phía sau, tôi an ủi Nhị Cẩu Tử và nói rằng không sao đâu, cơn đau sẽ mau chóng biến mất thôi.
Trẻ em vô tội, những người như Đỗ Hữu Phúc sau khi ch.ết chắc chắn sẽ xuống địa ngục.
Phạm Tiến đang lái xe, còn chúng tôi thì lơ mơ, sau khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã tờ mờ sáng, xe của Phạm Tiến dừng trước một cửa hàng sửa xe.
Cửa hàng sửa xe này cách biệt thự của Đỗ Hữu Phúc chưa đầy năm phút, tôi nghĩ có nằm mơ ông ta cũng không ngờ chúng tôi đang ở trước mắt ông ta. “Tôi vào chào hỏi cô ấy trước, các cậu chờ một chút.” Phạm Tiến nói xong đi vào trước, một lúc sau vẫy tay với tôi và Hạ Đông Hải.
Chúng tôi lập tức dẫn Nhị Cẩu Tử vào xưởng sửa chữa, mùi dầu động cơ nồng nặc, phụ tùng và lốp xe lộn xộn chất đống dưới sàn.
Còn có một ít kim loại, cậu ta vừa dọn dẹp vừa cười nói: “Thật sự những người có thể mua được xe ô tô trong thị trấn không nhiều lắm, cho nên cửa hàng sửa chữa này của tôi bình thường đều dựa vào thu mua kim loại để kiếm tiền.”
Chúng tôi bước vào trong và thấy có hai căn phòng, một phòng đang mở cửa, bên trong có một người phụ nữ đang đứng quay lưng lại với chúng tôi.
Nghe thấy tiếng bước chân, người phụ nữ quay đầu lại, tôi vừa thấy liền sửng sốt: "Lương Uyển Doanh? Cô?"
Vương Thành cho rằng Lương Uyển Doanh bỏ trốn cùng tôi nên suốt ngày bám theo tôi không rời, cuối cùng cậu ta lại ch.ết thảm như vậy, không nghĩ đến Lương Uyển Doanh vẫn ở trong thị trấn?
"Hai người quen nhau sao? Bác sĩ Lương được kế thừa y thuật của ba cô ấy, y thuật của cô ấy cũng không tệ. Hãy để cô ấy khám cho đứa trẻ." Phạm Tiến nói với tôi.
Tôi gật đầu, điều cấp bách nhất là lấy những thứ đó ra khỏi cơ thể của Nhị Cẩu Tử.
“Em biết chị.” Nhị Cẩu Tử chỉ vào Lương Uyển Doanh: “Chị bác sĩ, lần trước là chị cho em kẹo, lần này cần phải tiêm nữa sao?”
Nhị Cẩu Tử có chút sợ hãi nhìn Lương Uyển Doanh, trong mắt Lương Uyển Doanh hiện lên sự hoảng loạn.
Nhìn vẻ mặt của cô ấy, có vẻ như những gì Nhị Cẩu Tử nói là sự thật, người đã mang những thứ này khẩu vào cơ thể của Nhị Cẩu Tử là Lương Uyển Doanh.
“Tại sao cô lại giúp Đỗ Hữu Phúc làm việc tàn nhẫn độc ác như vậy?" Tôi có chút tức giận. Tôi luôn thông cảm với Lương Uyển Doanh và cảm thấy rằng hiện tại cô ta sa sút như vậy một phần cũng là vì tôi hại.
Nhưng tôi không ngờ rằng cô ta sẽ cùng với đám người Đỗ Hữu Phúc làm hại một đứa trẻ nhỏ như vậy?
Hốc mắt Lương Uyển Doanh lập tức đỏ lên, nước mắt trực trào, cô ta dùng một tay ấn chặt bụng, tâm trạng có chút kích động.
Tôi quên mất rằng cô ta đang mang thai và không được kích động.
"Tôi không có lựa chọn nào khác, là Vương Thành thay tôi đồng ý với phó thị trưởng Đỗ. Nếu tôi không chịu giúp ông ta, ông ta nhất định sẽ không dẫn dắt Vương Thành. Tôi là vợ của Vương Thành, tôi không muốn cả đời anh ấy không có sự nghiệp gì." Lương Uyển Doanh đôi mắt ngấn lệ nhìn Nhị Cẩu Tử và thì thầm xin lỗi.
“Bỏ đi, bây giờ nói nữa cũng không có ích gì, mau giúp thằng bé lấy đồ từ cơ thể ra.” Hạ Đông Hải hối thúc Lương Uyển Doanh.
Lương Uyển Doanh gật đầu và nói rằng cô ấy cần thuốc mê và kim tiêm, rồi bảo Phạm Tiến đến nhà cô ấy lấy, tôi để Hạ Đông Hải đi cùng cậu ta.
Nhị Cẩu Tử ở bên ngoài nghịch kim loại và lốp xe, chỉ còn lại tôi và Lương Uyển Doanh trong phòng, Lương Uyển Doanh cúi đầu không nói gì, giống như một bông hoa khô héo.

Bình Luận (0)
Comment