Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 40

Tôi ép bản thân nhắm chặt mắt lại, trong lòng thầm niệm A Di Đà Phật, ép bản thân phải ngủ, sau đó sẽ không có chuyện gì khiến tôi dựng tóc gáy được nữa.
Bỗng chiếc máy hát cổ trong phòng tôi đột nhiên vang lên, truyền đến tai tôi giai điệu lạ lẫm, nhưng cũng giúp tôi chìm được vào giấc ngủ.
Năm giờ sáng, bầu trời hừng đông hơi ửng sáng, buổi sáng trong núi luôn đến sớm hơn bên ngoài nhiều, trên trán tôi đã đổ đầy mồ hôi.
Có thể chống đỡ được qua đêm kinh hoàng này đến giờ cũng không dễ dàng gì, tôi nheo mắt nhìn xung quanh, một mảng yên tĩnh, yên tĩnh như c.h.ế.t vậy.
________
Tôi vừa mới từ từ ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy dưới chân giường có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, toàn thân tôi tê dại, trong lòng thầm nghĩ không phải là quỷ đó chứ?
Trời cũng đã sáng rồi, không có lý do gì mà ma quỷ lại dọa người vào lúc này được? Tôi nuốt nước bọt, quay đầu lại nhìn một cái rồi hét lên thật lớn “Aaaaaa!”
Vãi, đừng có đùa vậy chứ, lại là Kim Bằng, sao anh ta lại ở trong phòng tôi, lại còn ở trên giường của tôi?
Hơn nữa, trông anh ta có vẻ không ổn lắm, đôi mắt cụp xuống nhìn như cá chết, sắc mặt u ám, con ngươi đầy tơ m.á.u.
Nghe thấy tiếng hét của tôi, đồng tử của anh ta lập tức mở to ra, hú lên như heo bị chọc tiết.
“A, có quỷ, có quỷ, ở đây có quỷ!” Kim Bằng gào thét chói tai, tôi lập tức nhận ra rất có thể Kim Bằng đã nhìn thấy thứ gì đó.
Âm khí trong ngôi nhà này rất nặng, ngoài Thanh Thanh ra, tôi còn cảm nhận được những hồn ma khác tồn tại.
Tôi nuốt nước bọt giữ chặt lấy Kim Bằng: “Đội trưởng Kim, anh làm sao vậy? Có phải anh ta đã nhìn thấy thứ gì không?”
“Buông tôi ra, buông tôi ra, có quỷ, có quỷ!” Kim Bằng đã bị dọa thất kinh hồn vía, không đợi tôi hỏi được gì, anh ta đã chạy như bay ra khỏi phòng.
Tôi liền đuổi theo sau Kim Bằng, kết quả lại đụng trúng Huệ Bình, nước trong chậu rửa mặt trên tay cô ấy hất hết lên người tôi.
“A!” Huệ Bình hét lên một tiếng, chậu đồng trong tay cũng rơi xuống đất vang lên một tiếng “choang” nặng nề.
“Xin lỗi, Huệ Bình, là tôi đây?” Tôi nhìn bốn phía, Kim Bằng đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi rồi.
“Đích thiếu gia, mới sáng sớm, cậu tìm gì mà gấp gáp vậy?” Huệ Bình lấy khăn tay ra lau cho tôi, tôi đẩy tay Huệ Bình ra hỏi: “Huệ Bình, cô có nhìn thấy đội trưởng Kim chạy từ đây ra không?”
Huệ Bình hoài nghi nhìn tôi rồi lắc đầu, tôi nghiến chặt răng thầm nghĩ trong lòng, đừng xảy là chuyện gì.
“A a a!” Tôi và Huệ Bình vẫn đang nói chuyện, đột nhiên từ hậu viện truyền đến tiếng hét, tiếng hét này là của phụ nữ, chẳng lẽ là Tiểu Phân? Tôi và Huệ Bình lập tức chạy ngay về phía hậu viện, kết quả nhìn thấy đội trưởng Kim đã lấy một cây kéo từ nhà bếp ra rồi tự chọc mù mắt mình.
Dòng m.á.u đỏ tươi đó đang từ từ chảy xuống má anh ta, tôi sốc đến mức không nói được câu nào, sau vài giây sững người, tôi mới định thần lại, chạy đến giật lấy cây kéo từ tay đội trưởng Kim, hét lớn vào Huệ Bình: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mời bác sĩ đến đây.”
“Vâng, vâng.” Huệ Bình nuốt nước bọt lắp bắp nói xong liền chạy ngay ra ngoài, tôi bảo Tiểu Phân chuẩn bị băng gạc, tự mình đỡ đội trưởng Kim về phòng.
Có lẽ Tôn Tử cũng nghe thấy tiếng hét kinh hoàng kia nên chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy đội trưởng Kim đã trở nên như vậy, cậu ấy cũng kinh ngạc mở ra mắt nhìn.
“Minh Dương, chuyện này, chuyện này là sao?” Tôn Tử tiến lên phía trước giúp tôi đỡ đội trưởng Kim về phòng. .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Đội trưởng Kim này đã không còn vẻ ngạo mạn như ngày đầu đến đây nữa, mà trông giống như con chuột bị dọa sợ hãi hơn.
“Hihihi, hehehe, tôi sẽ không nhìn thấy quỷ nữa, tôi sẽ không nhìn thấy quỷ nữa, hehehe.” Tiếng cười của Kim Bằng khiến toàn thân tôi run lên một trận.
Tiểu Phân đứng ngoài cửa gọi tôi, nói rằng trong nhà không có băng gạc, tôi liền bảo Tiểu Phân tìm đại một miếng vải sạch mang đến là được, Tiểu Phân liền vâng một tiếng rồi vội vã rời đi.
Tôi quay đầu lại liền phát hiện, trên vai Kim Bằng đột nhiên xuất hiện một bàn tay phụ nữ sơn móng tay màu đỏ rực rỡ, sắc mặt Kim Băng lại trở nên méo mó.
“Aaaaa!” Anh ta hét lớn một tiếng rồi ngất đi.
Tôi lại ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, nhưng sau lưng anh ta lại không có gì.
Tôn Tử sững người nhìn tôi: “Minh Dương, chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao đội trưởng Kim nói điên liền điên vậy?”
“Khả năng cao là anh ta đã nhìn thấy quỷ rồi.” Tôi cắn môi nói với Tôn Tử: “Tôn Tử, cậu thực sự phải nghe tôi nói, nhanh chóng rời khỏi đây đi.”
Tôn Tử giật mình, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi: “Minh Dương, muốn đi thì chúng ta cùng đi, tôi sẽ không để cậu lại một mình đâu.”
Tôn Tử nói rất kiên định, tôi lại chỉ thở dài, Huệ Bình tời đi không lâu thì bên ngoài liền đổ mưa, sắp vào mùa đông rồi, thời tiết cũng hanh khô hơn, thỉnh thoảng, một cơn gió thoảng qua cũng khiến da gà trên người tôi đều nổi lên.
Tôi đứng trước khung cửa dưới mái hiên, từ xa nhìn Tôn Tử và Phỉ Phỉ ăn cơm với nhau, không biết cô ấy đang nói gì với Tôn Tử mà nụ cười rất ngọt ngào, như thể đã trở về là cô ấy của trước đây.
Tôn Tử vẫy tay ra hiệu cho tôi cùng đến ăn trưa, tôi lại chỉ lắc đầu, cơ thể sớm đã lạnh băng, lại không có khẩu vị chút nào.
Tối hôm đó, Huệ Bình không trở về, mà Kim Bằng cũng không thể chịu đựng đến bình minh, nửa đêm lén đập vỡ bát sứ c.ắ.t c.ổ tay tự sát. Khi tôi phát hiện ra thì m.á.u đã chảy khắp nơi.
Trong đêm tối, không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh, tôi cẩn thận băng bó cho anh ta, sáng ngày hôm sau, m.á.u vẫn chảy dày đặc như sương mù, cuối cùng anh ta vẫn chết!
T.h.i t.h.ể của anh ta được tôi và Tôn Tử khiêng đến đại sảnh, biệt thự vốn đã âm u nay lại càng kỳ dị đáng sợ hơn.
Ngay lúc này, tôi thực sự rất muốn Thanh Thanh nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, tại sao Kim Bằng nói điên liền điên ngay mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Còn Tôn Tử vẫn đang ôm chặt lấy Phỉ Phỉ, trông Phỉ Phỉ thật yếu đuối, cô ấy run rẩy lép mình trong vòng tay của Tôn Tử.

Bình Luận (0)
Comment