Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 428

Người thanh niên vốn dĩ đã bay xa, không biết từ lúc nào đã lại quay lại, thấy tôi với Hạ Đông Hải tranh cãi không ngừng thì trầm mặt lại hỏi hai người chúng tôi có phải muốn nuốt lời.
“Sao có thể chứ? Nhưng tôi muốn đợi chúng tôi đánh bại Liễu Trường Minh mới đưa ngài ra ngoài cũng không muộn mà?” Không có cách nào ngăn Hạ Đông Hải một mình hành động tôi chỉ đành đổi chiến thuật khác qua khuyên người thanh niên.
Người đó nghe xong tức đến tím mặt, chỉ vào chúng tôi mắng: “Các ngươi qua cầu rút ván?”
Tôi lập tức thanh minh: “Không phải qua cầu rút ván, tôi nói đợi chúng tôi đánh bại Liễu Trường Minh….”
“Đủ rồi.” Còn chưa đợi tôi nói xong người đó đã ngắt lời sau đó hướng về phía tôi mỉa mai nói: “Ngươi cho rằng chỉ dựa vào sức của các ngươi mà có thể đánh bại tên bách quỷ hợp thành như Liễu Trường Minh sao?”
Tôi nhìn người đó cảm thấy quả là không đơn giản, anh ta biết Liễu Trường Minh là bách quỷ hợp thành.
Người thanh niên nhếch miệng cười nhạt: “Ta và sư phụ ta vốn là muốn đến cướp tim quỷ thi của Liễu Trường Minh, không ngờ chúng ta quá sơ xuất đã đánh giá thấp tên quỷ thi này.
“Ngài và sư phụ ngài?” Tôi nhớ trong quan tài đó chỉ có một th.i th.ể mà? .
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
“Sư phụ ta ch.ết rồi, có lúc hy sinh là sự bắt buộc.” Người thanh niên rất bình thản nói.
Câu nói này làm tim tôi hẫng một nhịp, hy sinh? Lẽ nào người đó?
“Các ngươi nhìn ta làm gì? Trong lúc nguy cấp, đương nhiên phải biết phán đoán tình thế, nắm bắt thời cơ, nếu có thể sống sót bỏ xe cứu vua có gì mà không được?” Người thanh niên cười tươi nhìn chúng tôi.
Lúc đầu tôi còn đang phân vân người này rốt cuộc là bạn hay là thù nhưng giờ thì tôi đã hiểu. Thì ra tên nhóc này cũng chỉ là một tên khốn bán đứng sư phụ mình. Tôi và Hạ Đông Hải dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh ta.
“Lúc vào vùng đất dưỡng thi, sư phụ ta đã giấu gói đồ dưới gốc cây trước bia mộ, bên trong có rất nhiều pháp khí có thể đối phó với Liễu Trường Minh.” Thiếu niên thấy tôi và Hạ Đông Hải dường như không có ý định đem anh ta ra ngoài liền hắng giọng nói.
Tôi và Hạ Đông Hải vốn dĩ sức lực có hạn, tôi nghĩ nhân dịp này đưa anh ta ra ngoài tiện xem pháp khí mà anh ta nói có thực sự có tác dụng không.
“Đông Hải, chúng ta đi cùng anh ta một chuyến đi.” Tôi nhìn Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải trầm ngâm một lúc rồi gật đầu. Chúng tôi cùng hướng ra phía cửa động.
Cả đoạn đường người thanh niên đó luôn duy trì khoảng cách nhất định với tôi, cũng không mở miệng nói chuyện.
Hạ Đông Hải sắc mặt trầm xuống nhỏ giọng nói bên tai tôi: “Minh Dương, linh hồn này không đơn giản, cho dù thế nào chúng ta cũng phải đề phòng.”
“Ờ, tôi biết.” Ba người chúng tôi từ lúc ở quan tài Thanh Huyền ra bầu trời cứ luôn u ám gió thổi rất mạnh.
Cát bị thổi bay thành vòng tròn bụi mù mịt, mắt tôi gần như không mở nổi.
“Đi mau.” Thanh niên giục tôi.
Tôi và Hạ Đông Hải dùng tay che chắn gió, đi từng bước khó khăn về phía trước. Gió thổi rất bất thường, dường như chỉ theo tôi và Hạ Đông Hải. Chúng tôi khó khăn lắm mới đi tới trước tấm bia đá ở vùng đất dưỡng thi thì nhìn thấy cả một đàn quạ lớn đang đậu trên cây cổ thụ phía sau bia đá.
“Quạc quạc quạc.”
Đám quạ phát ra tiếng kêu âm trầm thê lương khiến người ta có cảm giác rất hoang mang lo lắng.
“Mau đào đi, ở dưới gốc cây.” Thanh niên ra lệnh cho hai người chúng tôi.
Chúng tôi gật đầu cúi người đào thật lực. Hạ Đông Hải mặc kệ vết thương vẫn đang chảy m.á.u trên cánh tay mà dùng sức đào.
“Cái này?”Tôi nhìn vào cái hộp nhỏ xíu vừa đào lên, mở ra xem ngoài một cái bình nhỏ thì không còn thứ gì khác.
“Đổ cái này lên xương cốt ta.” Thanh niên nhìn thấy thứ bên trong bình thì vui mừng khôn xiết.
Tôi nheo mắt nhìn thứ chất lỏng màu vàng nhạt đặc sánh bên trong cái bình thủy tinh thì cảm thấy khó hiểu: “Đây là?”
“Ngươi đừng có hỏi nhiều thế, làm theo ta nói đi.” Thanh niên mất kiên nhẫn ngắt lời tôi, tôi chỉ đành mở nắp bình thủy tinh ra.
Một mùi khó ngửi giống như mùi x.ác ch.ết đang ph.ân h.ủy lập tức lan ra.
“Đây là dầu th.i th.ể.” Hạ Đông Hải nói lớn: “Ngài định làm gì?”
“Linh hồn của ta quá yếu, nếu không dùng dầu th.i th.ể để duy trì có lẽ sẽ hồn bay phách tán. Dù gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của các ngươi, các ngươi sẽ không nhẫn tâm nhìn ta biến mất như vậy phải không?” Thanh niên nhìn tôi và Hạ Đông Hải ngữ khí rất chân thành nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt kiêu ngạo như nhắc nhở chúng tôi nên báo đáp.
Hạ Đông Hải nhìn chằm chằm thanh niên: “Vậy các đồ vật pháp khí có thể đối phó Liễu Trường Minh mà ngài vừa nói ở đâu?”
“Ta chính là pháp khí, nhưng nếu các ngươi nguyện ý hợp tác với ta, ta đảm bảo các ngươi có thể đánh bại hắn, nhưng?” Thiếu niên bỗng ngưng lại không nói nữa.
Tôi ghét nhất là cái kiểu người nói được một nửa rồi dừng.
“Nhưng cái gì?” Tôi không đợi nổi hỏi.
“Ta cần một thể xác. Công lực của ta chắc chắn mạnh hơn các ngươi, chỉ cần các ngươi cho ta mượn thân thể, ta đảm bảo có thể g.i.ế.t được Liễu Trường Minh.” Thanh niên nói rất chắc chắn.
Nhưng nếu anh ta có thể g.i.ế.t Liễu Trường Minh thì sao lại thành ra thế này?
Tôi cho rằng lời nói của anh ta toàn là dối trá. Một người mà đến sư phụ của mình còn có thể hy sinh thì cơ bản là không đáng để người khác tin tưởng.
“Được, tôi đồng ý với ngài.” Hạ Đông Hải quả quyết nói.
Tôi trợn trừng mắt nhìn cậu ta: “Đông Hải? Cậu nói cái gì? Cậu điên rồi?”
“Đạo sĩ nói không sai, công lực của anh ta mạnh hơn chúng ta, dựa vào anh ta có lẽ sẽ thêm phần thắng.” Hạ Đông Hải nói ánh mắt có hơi lơ đễnh.

Bình Luận (0)
Comment