Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 434

Tôi ngẩng đầu lên, vừa hay một giọt m.á.u nhỏ xuống má tôi, đập vào mắt tôi là những cái đầu người xếp thành hàng, chúng được bao bọc bởi những dây leo không biết từ đâu đến, mỗi cái đầu mọc ra như "cây ăn quả" treo lủng lẳng trên cây.
Khang Thần nắm lấy quần áo của tôi, run rẩy nói: "Đi thôi, nhanh lên."
Tôi đẩy tay Khang Thần ra, mắt tôi mở thật to, bởi vì một trong những cái đầu đó có đầu của sư phụ, và sư phụ mở miệng như thể muốn nói điều gì đó với tôi.
"Ơ, ơ, ơ"
Vừa mở miệng, trong miệng liền có m.á.u chảy ra, những cái đầu khác nhìn tôi chằm chằm, có những cái đầu còn có thịt, có những cái đã hóa thành xương.
Tôi còn đang ngơ ngác nhìn khuôn mặt sư phụ, liền nghe thấy Khang Thần hét lớn: “Chạy mau.” Nói xong, cậu ta vội vàng chạy đi, còn tôi bàn chân như đang được đeo chì đứng ngây người ở đó.
“Sư phụ?” Hình như thầy còn sống?
"Ực, ực, ực"
Khi giọng nói yếu ớt phát ra, tôi nghe không rõ nên liền nghiêng người lắng tai nghe cẩn thận.
"Đói, đói, đói..."
Thì ra những gì họ nói là đói? Thôi xong, trong lòng lạnh lẽo, tôi vừa định vội vàng rời đi, những cái đầu kia đều rơi xuống đất.
Miệng của chúng há rộng, bao vây tôi ở giữa, và tôi tiến lùi cũng không xong.
Đầu của sư phụ chậm rãi tới gần tôi, cả người tôi áp sát vào bức tường đá phía sau, chất lỏng đỏ như m.á.u trên tường đá xâm nhập vào lưng tôi, từ từ cả người tôi dính chặt vào bức tường.
“Ch.ết tiệt.” Tôi dùng sức kéo cánh tay mình, liều mạng muốn thoát ra, nhưng mà sức mạnh thật đáng sợ, cả người giống như bị nam châm hút chặt, không cách nào thoát ra được.
"Cạch, cạch, cạch"
Tiếng bước chân luống cuống truyền đến, tôi ngước mắt nhìn về phía trước, phát hiện Khang Thần quả nhiên đã trở lại? Cậu ta không phải là loại người tuyệt tình tuyệt nghĩa sao?
“Cứu, cứu!” Khang Thần hét lớn một tiếng, khi nhìn thấy trên mặt đất mấy cái đầu, âm thanh của cậu ta càng thêm chói tai.
Tôi ngước mắt nhìn phía sau Khang Thần, quả nhiên là xác ướp? Xem ra là tôi đã nghĩ nhiều, cậu ta bị xác ướp đuổi theo không có đường chạy trốn nên mới chạy ngược về đây.
Hai lần trước tôi chiến đấu với xác ướp đều không chiếm được chút lợi thế nào, lần này?
“Mau tới cứu tôi.” Khang Thần vẻ mặt hoảng sợ đưa mắt về phía tôi.
"Cậu mù à? Không thấy tôi bị dính chặt rồi sao?" Tôi vặn người, dây leo vốn mọc trên đỉnh hang lao về phía tôi, cả người tôi run lên, nhắm mắt lại thầm niệm tâm kinh của sư phụ trong lòng.
Khí tụ đan điền, tôi cố hết sức giơ hai tay lên trên, chất dịch nhầy nhụa được tôi kéo căng ra, trong chất dịch nhầy có những con bọ đen, tôi dùng thanh Kiếm Xương Quỷ cắt đứt nó, cuối cùng cũng thoát ra được.
Tuy nhiên, những cái đầu trước mặt tôi…?
“Đây, nước hóa giải.” Khang Thần run rẩy ném cho tôi một cái lọ màu đỏ: “Mau, mau đổ lên đầu bọn chúng, thứ này ngay cả xương cũng có thể tan chảy.” "Rắc, rắc, rắc."
Những cái đầu đó há miệng rất to, răng của chúng va vào nhau phát ra âm thanh giòn giã.
Tôi nghiến răng, đổ nước hóa giải trong tay lên những cái đầu ở gần tôi nhất, chúng lập tức bốc khói, phát ra âm thanh “xèo xèo xèo” sau đó liền biến mất.
Thứ này đúng là có ích, Khang Thần thấy tôi chậm chạp liền mắng: "Này, cậu còn ở đó mà chậm chạp gì nữa? Nhanh lên!"
"két, két"
Một tay của xác ướp đã đặt ở trên người Khang Thần, hai mắt của Khang Thần mở to trừng trừng, bị dọa giống như sắp ch.ết đến nơi.
Và cái cuối cùng còn lại trước mặt tôi là đầu của sư phụ, tôi nghiến răng và nắm chặt cái chai trong tay.
Tôi và sư phụ như người một nhà vậy, sao mà có thể xuống tay được?
“Ăn, ăn, ăn!” Cái đầu đó đã ở dưới chân tôi.
Khang Thần bị xác ướp giữ chặt lấy bả vai, cố gắng giãy giụa nói: "Mau lên, những cái đầu này đều đã bị Liễu Trường Minh làm phép rồi."
Vừa nói Khang Thần vừa giơ chân đá vào đầu của sư phụ văng thật xa, lúc đó tôi mới định thần lại.
Xác ướp trước mặt nở nụ cười hiểm độc với chúng tôi, móng tay dài trên bàn tay đó bấu sâu vào vai Khang Thần.
“Nếu thân xác này bị hủy hoại, bạn của cậu sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.” Khang Thần gầm lên khi thấy tôi đứng sững sờ.
Tôi nắm lấy tay của xác ướp, tay của chúng giống như một cây gậy lạnh lẽo, cảm giác nắm vào đau đến tận xương.
Chúng giương đôi mắt xanh lục nhưng trống rỗng nhìn tôi chằm chằm, tôi biết chúng không nhìn thấy, đột nhiên tôi nhớ đến kế hoạch đã bàn bạc trước đây với Hạ Đông Hải.
Một người làm mồi nhử, người còn lại cắt mũi của xác ướp.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất, nên tôi liền buông tay, nín thở và phi nhanh về phía sau lưng xác ướp.
"Cậu, cậu, muốn bỏ tôi một mình sao? Quay trở lại, quay trở lại." Khang Thần cũng không còn bình tĩnh nữa, cậu ta bắt đầu thò tay lấy pháp khí từ trong túi vải ra.
Nhưng xác ướp lại không cho cậu ta cơ hội làm như vậy, bàn tay gầy trơ xương nhưng rất mạnh trực tiếp đ.ấ.m vào bụng Khang Thần, thân thể Khang Trần ngã về phía trước, một vật màu đỏ lấp lánh như hạt châu được phun ra từ trong miệng cậu ta.
Đó là nội đan của Thanh Thanh? Xác ướp dường như có thể cảm nhận được sự tồn tại của nội đan, chúng hung hăng ném Khang Thần xuống đất, định ngồi xổm xuống để nhặt nội đan.
Nhân cơ hội này, tôi nhảy đến trước mặt xác ướp, giơ cao thanh kiếm lên và c.h.é.m xuống cái mũi to của chúng.
Kiếm Xương Quỷ c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn, đương nhiên cái mũi không phải đối thủ của nó, trong nháy mắt cái mũi rơi xuống đất, tôi đổ nước hóa giải còn sót lại lên cái mũi, nó phát ra tiếng “xèo xèo xèo”, xác ướp ngẩng đầu lên và bắt đầu đưa tay vung vẫy điên cuồng.
Bây giờ chúng không thể biết được phương hướng của tôi, chúng run rẩy đứng dựa vào bức tường đá, ôm lấy mặt rồi bắt đầu điên cuồng gầm gừ.

Bình Luận (0)
Comment