Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 44

“Tôn Tử, cậu có sao không?” Tôi kéo Tôn Tử đang ở bên cạnh lên.
Tôn Tử lắc đầu, hỏi tôi giá nến đâu rồi. Tôi lặng người, thôi ch.ết, giá nến vẫn ở trên miệng giếng. Lúc nãy vội vội vàng vàng xuống nên đã quên mang rồi.
Giờ dây thừng cũng đã đứt, chúng tôi đã không còn cách nào lên trên được nữa.
“Phải làm sao?” Tôi chau mày nhìn kỹ xung quanh. Nước mưa không ngừng rơi xuống đầu tôi và Tôn Tử. Tôn Tử cắn răng nói với tôi: “Minh Dương, chúng ta phải nhanh lên, nếu không mực nước tiếp tục dâng, chúng ta rất có thể sẽ ch.ết đuối ở đây.”
Lời của Tôn Tử làm tôi nhớ lại bàn tay lúc nãy. Đúng rồi, có người muốn hại chúng tôi. Có người muốn chúng tôi ch.ết trong cái giếng này.
Tôi giơ tay ra bắt đầu thăm dò bên trong giếng. Đá trong thành giếng trơn nhẵn, giống như được mài dũa hàng trăm ngàn lần, sờ vào rất thoải mái.
Tôi không cảm thấy có gì bất thường. Đột nhiên Tôn Tử phía sau nheo mắt chỉ vào thành giếng cách chúng tôi chưa đầy nửa mét hưng phấn nói: “Minh Dương cậu xem, đây là cái gì?”
Tôi ngẩng đầu nhìn, thành giếng phía bên trái quả nhiên có một cái lỗ lớn. Trong này nhất định có thứ gì đó.
Tôn tử vốn định nhảy lên đó, nhưng do sức nước cản cơ bản không thể nhảy lên được. Tôi vỗ vỗ lên vai mình nói: “Tôn Tử, giẫm lên vai tôi lên đó.”
Cậu ta sau khi lên đó có thể kéo tôi lên. Dù sao cậu ta cũng là người thường xuyên luyện tập. Sức cánh tay mạnh hơn tôi rất nhiều.
Tôi cúi thấp người, cảm giác mặt chỉ còn một chút nữa là chạm vào vũng m.áu. Tôi nhắm chặt mắt nín thở. Tôn Tử trèo lên vai tôi. Nặng quá, cả người tôi loạng choạng suýt nữa thì té ngã.
“Minh Dương cậu chống đỡ được không đó?” Tôn Tử lo lắng nhìn tôi
“Không sao, tôi có thể, cậu nhanh lên một chút.” Tôi cắn răng tiếp tục cố gắng.
Tôn Tử nhanh chóng dùng tay nắm lấy mép lỗ bò vào trong. Tôi thẳng người đứng dậy nhìn vào cái lỗ tối đen như mực. Vài giây sau Tôn Tử chìa tay về phía tôi.
Sức lực của Tôn Tử không phải đùa. Vào thời khắc quan trọng cậu ta không tốn mấy sức kéo tôi lên dễ như kéo tạ vậy.
“Minh Dương cậu nhìn xem, ở đây hình như có cửa. Không biết thông ra nơi nào.” Tôn Tử chau mày. Tôi hít một hơi dài.
Đằng sau cánh cửa này có lẽ giấu bí mật mà chúng tôi muốn giải đáp. Tôi và Tôn Tử nhìn nhau, tôi hạ thấp giọng nói: “Tôn Tử, cậu trước giờ đều đi phía trước tôi, lần này để tôi đi trước. Nếu thực sự có nguy hiểm cậu vẫn còn thời gian để ứng phó."
“Minh Dương?” Tôn Tử vừa gọi muốn ngăn cản, tôi đã trèo ra sau lưng cậu ấy. Tôi cẩn thận dùng lực đẩy cánh cửa hình tròn tạo ra một khe hở. Tôi nhìn vào bên trong qua khe hở. Bên trong thắp vài chiếc giá nến, còn có cả một cái bàn gỗ đen to. Trên bàn lại bày rất nhiều bài vị.
Tôi thận trọng nhìn ngó xung quanh, xác nhận không có người mới quay đầu nói với Tôn Tử không có vấn đề gì rồi nhảy xuống đó trước.
Tôn Tử gấp gáp theo sát sau. Chúng tôi nhảy vào một cái phòng nhỏ. Đây giống như một tầng hầm dưới đất.
“Minh Hứa Diệp? Minh Thiên Hằng? Minh Cảnh Lương?” Tôi lẩm nhẩm đọc mấy tên trên bài vị. Trời ạ, đây không phải đều là người của Minh gia sao?
“Minh Dương?” Tôn Tử trợn tròn mắt chỉ vào bài vị phía trước, vẻ mặt lộ rõ sự kinh hoàng. Tôi quay đầu lại nhìn, cả người bỗng chốc hóa đá.
Minh Dương? Đây là tên tôi. Hơn nữa trên đó còn viết mốc thời gian. Ngày 11 tháng 10.
Tôn Tử khó khăn mở miệng: “Đây… đây chẳng phải là tháng sau sao?”
Tháng sau? Tim tôi đập thình thịch. Tháng sau? Ngày 11 tháng 10. Đó là ngày gì? Tại sao bọn họ lại muốn tôi ch.ết vào ngày 11 tháng 10?
“Minh Dương, xem ra chúng ra phải lập tức rời khỏi. Nơi này quá nguy hiểm. Nơi này không thể tiếp tục ở được nữa.” Tôn tử gấp gáp kéo tay tôi.
Nhưng tôi không thể cứ như vậy mà rời đi. Thanh Thanh hiện giờ không rõ tình hình. Tôi buộc phải dựa vào bản thân để điều tra rõ tất cả mọi chuyện.
“Tất cả người của Minh gia đều ở đây sao?" Ôm một chút ảo tưởng, tôi đếm đi đếm lại thật kỹ các bài vị, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Sáu mươi ba, sáu mươi tư? Sao có thể chứ?
Tôi trợn tròn mắt nhìn lại một lượt. Kết quả vẫn như vậy. Lạ quá, tại sao lại như vậy?
“Minh Dương, sao thế?" Tôn Tử đã tìm ra lối ra, tôi thì vẫn đứng chôn chân trước các bài vị lẩm bẩm.
“Tôn tử, cậu đếm lại xem ở đây có bao nhiêu bài vị.” Lòng thầm nghĩ liệu có phải đầu óc đang loạn quá nên mới đếm nhầm.
“Minh Dương đã là lúc nào rồi, cậu vẫn còn tâm trạng mà đếm những thứ này à. Mau tìm cách rời khỏi nơi này mới là việc cấp thiết. Nếu không bị phát hiện, chúng ta rất có thể bị hung thủ di.ệt kh.ẩu.” Tôn Tử mặt đầy gấp gáp.
Tôi nhất quyết kéo cậu ta lại, kêu cậu ta đếm kỹ giúp tôi một lượt.
Tôn Tử không thuyết phục được tôi, đành thở dài một cái rồi bắt đầu đếm.

Bình Luận (0)
Comment