Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 5

Không gian nhỏ cũng không có vấn đề gì, nhưng các hành khách khác lại mang theo gà vịt gia cầm lên xe khiến không khí trong xe rất hỗn tạp. Thậm chí, tôi còn không dám hít thở sâu, sợ sẽ nôn hết ra ngoài.
Còn Phỉ Phỉ, cô ấy vốn là một cô gái nhỏ đáng yêu, vừa ngửi thấy mùi khó chịu này là cảm thấy buồn nôn, nên đã dùng nước thấm ướt khăn giấy rồi bịt mũi lại, gương mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
Một gã ngốc to xác ngồi bên phải chúng tôi, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân dài trắng nõn của Phỉ Phỉ, không ngừng soi mói đến mức nước miếng cũng chảy ra rồi.
Tôi trừng mắt khó chịu nhìn người đàn ông kia, anh ta mới thu ánh mắt lại. Có lẽ gã ngốc to xác này là dân miền núi chính gốc, chắc là từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy phụ nữ ăn mặc như vậy.
Sau khi bị tôi nhìn chằm chằm, anh ta thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại nhìn tôi cười ngốc nghếch, điều này khiến tôi vừa bực tức lại vừa buồn cười, cuối cùng tôi dứt khoát không nhìn anh ta nữa, ai làm việc nấy, tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị chơi game.
Nhưng khi mở điện thoại lên mới phát hiện, sao điện thoại lại không có tín hiệu rồi?
Tôi bấm khởi động lại điện thoại xem thử, kết quả vẫn là không có tín hiệu, trong lòng liền cảm thấy buồn bực, chuyện này là thế nào đây?
Một chút sóng cũng không có như vậy thì cũng quá khoa trương rồi, không phải trước đó trên TV đã nói nông thôn bây giờ phát triển rất nhanh sao? Nhưng căn cứ theo tình hình hiện tại, tôi nghĩ nó vẫn là nơi hoang vu hẻo lánh như xưa mà thôi.
Ngay cả sóng điện thoại còn không có thì có thể tốt hơn ở chỗ nào chứ, hơn nữa chiếc xe cứ lắc lư trên đường nãy giờ chắc chắn là do điều kiện đường xá quá tệ.
Phỉ Phỉ ngồi bên người tôi sợ hãi nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, gương mặt lộ ra vẻ vô cùng khó chịu, làu bàu hỏi: “ Anh yêu, gia đình anh thật sự là thế gia vọng tộc sao?”
Không chỉ cô ấy nghi ngờ mà ngay cả bản thân tôi cũng có chút nghi ngờ, tôi theo cha vào thành phố từ khi còn rất nhỏ, đối với thôn Minh Hà, tôi hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào cả.
Cho nên khi Phỉ Phỉ hỏi tôi điều này, tôi cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ nói đại khái là một gia đình giàu có trong thôn.
Phỉ Phỉ nghe xong liền thất vọng quay đầu đi rồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, Tôn Tử và Trương Kiến Nam cũng dựa lưng vào ghế như đang ngủ.
Mà tôi nhìn ra ngoài cửa sổ lại càng cảm thấy khung cảnh ngày càng trở nên hoang vắng, trong lòng bắt đầu thấy bất an, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bối rối không thể giải thích được.
Tôi không biết vì sao cha lại không cho tôi quay về, hay là có điều gì đó khiến ông lo lắng. Chiếc xe khách cũ nát chạy trên đường núi lầy lội suốt năm tiếng đồng hồ, khi chúng tôi đến thôn Minh Hà thì trời cũng đã tối rồi, mà điều tồi tệ hơn là tất cả các căn nhà đều đóng cửa, không tìm được ai để hỏi đường.
"Minh Dương, nếu anh nói với em là quê của anh như thế này thì có đánh c.h.ế.t em cũng không đến cái nơi quỷ quái này đâu, danh gia vọng tộc cái gì chứ?" Phỉ Phỉ ngồi lên phiến đá bên đường, bắt đầu oán trách.
Tôi thực sự là bị oan mà, người muốn đến chỗ này đâu phải là tôi, rõ ràng là Phỉ Phỉ nhất quyết muốn đến, tôi chỉ là đi cùng cô ấy thôi.
Giờ thì hay rồi, Phỉ Phỉ lại nói như thế, như thể tôi cố tình khoe mẽ lừa họ đến đây vậy.
"Các cậu là người vùng khác đến à?" Sau lưng chúng tôi bỗng vang lên một giọng nói ngốc nghếch, chúng tôi quay đầu lại xem, đây không phải là tên ngốc to xác đã nhìn trộm Phỉ Phỉ khi ở trên xe sao?
Hóa ra, tên ngốc to xác này cũng là người của thôn Minh Hà, vậy thì dễ hơn rồi.
Tôn Tử quan sát tên ngốc to xác, mỉm cười hỏi anh ta:" Người anh em, cậu có biết đường nào đi đến số 144 thôn Minh Hà không?"
Tên ngốc to xác sau khi nghe Tôn Tử hỏi liền nhìn chúng tôi, hỏi chúng tôi đến thôn Minh Hà làm cái gì. Tôn Tử liền nhẹ nhàng đẩy tôi đến trước mặt tên ngốc to xác kia, nói tôi là cháu trai của nhà họ Minh, quay về gặp bà nội.
Tên ngốc to xác kinh ngạc nhìn tôi, hồi lâu cũng không nói lời nào, cứ nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó hỏi tôi có phải là Minh Dương không.
Chuyện gì vậy, tên ngốc to xác này lại có thể biết được tên tôi, chẳng lẽ anh ta biết tôi? Nhưng tôi không có chút ấn tượng nào với anh ta hết.
Thấy tôi còn chưa hết ngây người, tên ngốc vỗ vai tôi, vẻ ngạc nhiên trên gương mặt đã biến thành vui mừng.
"Dương Minh, tôi là Thuận Tử, anh Thuận Tử của cậu đây, lúc nhỏ tôi thường dẫn cậu đi chơi đấy." Tên ngốc kích động nắm lấy tay tôi, vui vẻ kể về quá khứ.
Nhưng ký ức của tôi hoàn toàn trống không, không có nửa điểm giao hòa. Theo lý mà nói, tôi rời khỏi đây khi đã năm tuổi, ít nhiều vẫn phải có chút ký ức.
Tên ngốc không đợi tôi nhớ lại điều gì, đã nhiệt tình kéo tôi đến Minh trạch.
Cả bọn chúng tôi đi theo sau anh ta, nhưng anh ta đi quá nhanh, vài người trong chúng tôi đã mệt đứt hơi tai, thực sự có chút chịu không nổi.
Ngay khi chúng tôi nghĩ rằng sắp đến đó rồi, lại phát hiện phía trước là một ngọn núi, còn cả bọn chúng tôi đang đứng ở chân núi. Tên ngốc lại không có ý muốn dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment