Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 88

Hai người chúng tôi mỗi người mua một cái bánh nhân thịt lớn rồi bắt đầu theo dõi Vương Thành. Không thể phủ nhận anh ta là một cảnh sát tốt, thời gian đi làm sẽ ra ngoài đi tuần tra, tan ca lại tiếp tục xem án. Tôi và Tôn Tử theo dõi anh ta tới tận hơn tám giờ tối.
Tôn Tử dùng lực đ.ấ.m vào lưng mình, cau mày hỏi: “Vẫn còn phải theo anh ta bao lâu nữa?”
“Hừ, đừng nói nữa, Vương Thành và Lương Uyển Doanh nhất định sẽ gặp nhau. Chuyện xảy ra hôm nay cô ta nhất định sẽ nói với Vương Thành.” Lời tôi nói chắc nịch khiến Tôn Tử không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng điều làm tôi vô cùng thất vọng là Vương Thành cơ bản không có ý định tới Lương gia, mà Lương Uyển Doanh cũng không đi tìm anh ta.
Anh ta trực tới hơn chín giờ thì thu dọn đồ của mình rồi đứng dậy về nhà. Tôi vẫn chưa chịu bỏ cuộc tiếp tục đi theo. Nhà anh ta là một ngôi nhà gạch đỏ một tầng rưỡi.
Xem ra cuộc sống của anh ta cũng khá túng quẫn.
Sau khi vào nhà, Vương Thành không ra ngoài nữa. Cho tới khi đèn trong nhà đã tắt chúng tôi cũng không thấy Vương Uyển Doanh tới. Điều này kỳ lạ quá, không hợp logic chút nào.
Tôi và Tôn Tử nhìn nhau, cậu ta lắc lắc đầu, dùng lực vỗ vỗ vào lưng tôi nói: “Cậu đó, đoán sai bét rồi, chúng ta đi về thôi, ra ngoài đã một ngày rồi mệt ch.ết đi được.”
Tôn tử mặt đầy mệt mỏi, tôi cũng vậy. Gần tối tôi đã đói cồn cào, bụng không ngừng phát ra tiếng kêu ùng ục, về tới biệt thự phải ăn vài miếng bít tết mới được.
Tôi và Tôn Tử thở dài rồi đi về hướng biệt thự, quãng đường cả hai đều trầm mặc chìm đắm vào suy nghĩ riêng.
Vừa về tới Tiểu Liên đã gấp gáp chuẩn bị đồ ăn cho chúng tôi.
Nhìn Tiểu Liên bận rộn lại nghĩ tối qua đã to tiếng với cô ấy tôi liền đứng dậy đi vào nhà bếp đứng phía sau tiểu Liên.
Tiểu Liên quay đầu lại thấy tôi liền lập tức quay đi, có chút bối rối.
“Xin lỗi cô.” Tôi có chút xấu hổ, sau đó lấy dũng khí nói ra ba từ này.
Tiểu Liên nghe thấy lập tức quay đầu lại, gấp gáp nói: “Minh thiếu gia, cậu không cần xin lỗi, là do tôi không tốt, tôi…”
“Tối qua là tôi cảm thấy không được khỏe, thế nên tính khí mới bộc phát.” Tôi cười cười giải thích.
Tiểu Liên mặt đỏ lên nhìn tôi gật đầu. Tôn Tử dường như đã quá đói rồi, đứng ở cửa bếp giục. Thấy tôi và tiểu Liên hình như nói điều gì bí mật với nhau, cậu ta cười khan hai tiếng rồi lui ra.
Tay chân Tiểu Liên lập tức trở nên luống cuống, tôi cũng bước nhanh ra khỏi nhà bếp lườm Tôn Tử một cái.
Tôn Tử tiện tay cầm một cuốn sách trên bàn trà rồi lật vài trang xem sau đó cười nhạt: “Minh Dương cậu khá đấy, nhanh như vậy mà Tiểu Liên đã bị cậu tóm gọn rồi.”
“Cậu nói linh tinh cái gì thế?” Tôi liếc nhìn về phía nhà bếp sợ tiểu Liên nghe thấy những điều vừa rồi: “Các cô gái ở đây không giống các cô gái trong thành phố, những câu đùa cợt kiểu này không được tùy tiện nói ra.” Tôn Tử bĩu môi: “Cậu mới là người phải cẩn thận, đừng để con gái nhà người ta động tâm, nếu không muốn thoát cũng không thoát được đâu.”
“Cậu…” Tôi chau mày muốn bịt cái miệng cậu ta lại thì Tiểu Liên đã mang bít tết và cơm rang ra.
Tôn Tử ăn ngấu nghiến cơm chiên trứng, tôi l.i.ế.m m.áu còn dính trên d.a.o đầy thỏa mãn.
Mùi vị của m.áu khiến cảm xúc của tôi dâng trào mãnh liệt.
“Đúng rồi cô tôi đâu?” Tôi vừa ăn vừa thuận miệng hỏi.
“Hình như đồn cảnh sát gọi điện cho phu nhân, phu nhân mới vừa ra ngoài rồi.” Tiểu Liên nói xong liền lấy canh cho tôi.
Đồn cảnh sát? Tôi ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi tiểu Liên tại sao đồn cảnh sát lại gọi điện cho bà cô. Tiểu Liên lắc đầu nói cô ấy không nghe điện thoại nên không biết nội dung, chỉ biết là bà cô phải đi một chuyến, vậy nên bà cô và Lâm Vỹ Phàm đã cùng ra ngoài rồi.
Tôi nhìn Tôn Tử một cái. Hai chúng tôi đã theo dõi bên ngoài đồn cảnh sát rất lâu, tận mắt trông thấy Vương Thành về nhà mới quay về biệt thự.
Vậy cảnh sát gọi điện thoại cho bà cô là ai?
Kim Tiểu Hổ chăng? Nhưng anh ta căn bản là không ở đồn.
Tôi không kịp nghĩ nhiều, đặt d.a.o dĩa xuống kéo Tôn Tử cùng đi. Tôn Tử trợn mắt nuốt đồ ăn vẫn còn chưa nhai kỹ, phồng mồm hỏi tôi: “Minh Dương, không phải chúng ta lại đi tới đồn cảnh sát chứ?”
“Đúng.” Tôi khẳng định dứt khoát.
Tôn Tử tuyệt vọng kêu lên một tiếng rồi chỉ có thể đi theo tôi.
Tới bên ngoài đồn cảnh sát tôi mới phát hiện đèn vốn bị Vương Thành thổi tắt giờ đã sáng lại. Trong đồn cảnh sát truyền ra tiếng khóc, âm thanh rất thổn thức.
Hai chúng tôi gấp gáp bước vào, bà cô đang gục đầu trên ghế gỗ trong văn phòng khóc lóc, ngồi đối diện bà ta là Kim Tiểu Hổ.
Kim Tiểu Hổ một bên an ủi bà cô, một bên nói bà cô ký tên vào thứ gì đó.
“Cô à?” Tôi nhỏ giọng hỏi bước vào trong đồn.
Bà cô ngẩng đầu lên, lớp trang điểm trên mặt đã bị nước mắt làm cho nhòe đi. Bà ta kích động nắm lấy góc áo tôi, nghẹn ngào hỏi: “Minh Dương, có phải cháu đã biết trước rồi? Cháu đã biết trước rồi đúng không? Tại sao không nói cho ta biết?”
Câu nói của bà cô nhất thời khiến tôi chưa kịp lấy lại tinh thần, khi ánh mắt của tôi va phải tấm ảnh trên bàn cả người tôi không lạnh mà run lên.
Hình ảnh trong bức ảnh đó là những mảnh t.h.i t.h.ể đã bị p.h.â.n x.á.c mà tôi và Tôn Tử nhìn thấy đêm hôm đó, cùng một cái đầu đã bị phân hủy hơn nửa.
“Em họ cháu chưa từng có thù oán với ai, sao có thể xảy ra chuyện như vậy?” Bà cô khóc thút thít, cả người run lên bần bật dường như có thể ngã ra bất cứ lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment