Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 93

Đây là âm thanh của các khớp xương, tôi nghe mà rợn cả tóc gáy.
Một bàn tay nhợt nhạt chui ra khỏi mép quan tài, móng tay đỏ thẫm khiến người ta sợ hãi.
“Bụp” một tiếng, vị pháp sư mắt tam giác vốn đang đứng cạnh tôi lại lập tức quỳ xuống đất, toàn thân run rẩy, nói: “Nữ quỷ đại nhân tha mạng, xin đừng gi.ết tôi, Quý Lão Tam tôi cũng chỉ là vì miếng cơm manh áo thôi, tuyệt đối không có ý mạo phạm đến ngài đâu.”
Đồ tồi, tưởng thế nào, vừa nãy còn làm ra vẻ đại sư, đến lúc gặp chuyện gì trốn nhanh không ai bằng.
“Bộp, bộp, bộp” Hai bàn tay đã vươn ra bên ngoài quan tài, sau đó một khuôn mặt thối rữa đến khủng khiếp xuất hiện trước mắt chúng tôi.
Những con giòi ngọ nguậy trên mặt cô ta, cô ta vẫn nghiêng đầu y hệt như tôi thấy tối qua, xương sống lưng lộ ra một mảng lớn.
“Ááá”
Hai pháp sư đứng đằng sau hét to một tiếng rồi bất tỉnh, Quý Lão Tam cứ nằm rạp trên mặt đất, miệng không ngừng hét to kêu cứu.
Sau khi bà cô ấn huyệt thái dương thì gần như ngất đi, nhịp thở của tôi cũng trở nên gấp hơn.
“Bảo, Bảo, Bảo Châu, em…..” Tôi lắp ba lắp bắp, nói năng lộn xộn hết cả lên.
“Đem mạng tới đây, ta sẽ gi.ết tất cả các ngươi.” Bảo Châu hét lớn một tiếng, đèn trong đại sảnh vụt tắt, xung quanh chìm vào trong bóng tối.
Bên tai tôi vang lên tiếng hét. Tiếng này không phải của bà cô, chắc là của Lâm Vỹ Phàm.
“Hả, Vỹ Phàm?” Bà cô cũng hét lớn.
Tôn Tử chắc là nghe thấy tiếng động ở tầng dưới, tay cầm đèn pin từ trên tầng đi xuống, đứng ở cầu thang. Nhìn thấy cảnh này, chiếc đèn pin trong tay cậu ấy lập tức rơi xuống đất.
Tôi lao đến bên cạnh Tôn Tử, cầm đèn pin lên, muốn xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tôi chĩa đèn pin về phía quan tài, nhìn thấy Lâm Vỹ Phàm đã bị Bảo Châu bóp chặt cổ, hai chân rời khỏi mặt đất, liều mình đá vào quan tài.
Bà cô lập tức quỳ xuống, nước mắt ngắn nước mắt dài, thành khẩn cầu xin: “Bảo Châu, Bảo Châu đừng vậy mà. Bỏ Vỹ Phàm ra đi, bỏ ra đi con.” “Câm miệng! Đừng có gọi tôi là Bảo Châu, bà không xứng. Bà lại còn dám ăn nằm với chồng chưa cưới của tôi?” Khuôn mặt thối rữa của Bảo Châu trở nên méo mó, nước xác phân hủy không ngừng chảy xuống từ trên mặt.
Lâm Vỹ Phàm đã bị bóp cổ đến trợn trắng hai mắt, Tôn Tử đằng sau tôi thì ngồi bệt xuống đất, không động đậy gì được nữa.
“Bảo Châu, xin lỗi, anh thực sự xin lỗi.” Lâm Vỹ Phàm cố gắng chống cự, khó khăn lắm mới nói ra được một lời xin lỗi.
Bảo Châu dùng sức ném Lâm Vỹ Phàm xuống đất, Lâm Vỹ Phàm cong người, phun ra một ngụm m.áu lớn.
Bà cô lập tức lao qua đó, đỡ Lâm Vỹ Phàm dậy, có thể nhìn ra bà cô thực sự là có tình sâu nghĩa nặng với Lâm Vỹ Phàm, ngay cả thời khắc này vẫn còn dám đứng trước bảo vệ Lâm Vỹ Phàm.
Tôi thấy sắc mặt Bảo Châu lúc này càng lúc càng sậm đi, em ấy vươn bàn tay khô héo kéo bà cô lên.
“Đừng mà Bảo Châu, dì ấy là mẹ của em, dì ấy và Lâm Vỹ Phàm thực ra…..” Tôi muốn nói sự thật cho Bảo Châu, nhưng khi Bảo Châu nghe thấy hai cái tên này thì lại càng kích động hơn.
“Câm miệng, câm miệng! Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra hết cả rồi.” Đôi mắt trũng sâu của Bảo Châu nhìn tôi chằm chằm, lực trên tay càng mạnh hơn, móng tay sắc bén đã đ.â.m vào cổ bà cô.
Dòng m.áu đỏ chói lặng lẽ chảy xuống, bà cô cắn môi đau đớn không nói nên lời.
“Bà ta, bà ta căn bản không xứng đáng làm mẹ tôi. Bà ta nhìn tôi bị người đàn ông kia sỉ nhục mà không cứu tôi, không cứu tôi.” Bảo Châu hung dữ ấn chặt bà cô trên bàn, móng tay sắc nhọn trượt dài trên cổ bà cô.
“Tôi có thai rồi, nhưng bà ta lại vì giữ thể diện của mình, nói tôi không thể ăn cơm trước kẻng, nhất quyết bắt tôi bỏ đứa bé đi. Nhưng bác sĩ Lương đã nói rồi, sức khỏe của tôi vốn không hợp làm kiểu phẫu thuật này.” Theo dòng cảm xúc ngày càng kích động của Bảo Châu, nước từ trên t.h.i t.h.ể em ấy chảy xuống ngày càng nhanh hơn.
Tôi vốn dĩ muốn thuyết phục Bảo Châu, nhưng nghe Bảo Châu nói những lời này, tôi nhất thời không nói thêm được gì.
Trước đây bà cô yêu thương Bảo Châu như vậy, sao bà ấy có thể giương mắt nhìn Bảo Châu bị làm nhục mà không làm gì chứ.
Thế nhưng Bảo Châu bây giờ đã trở thành quỷ, làm gì có chuyện nói dối chứ.
Tôi lập tức hướng mắt về phía bà cô đang liên tục giãy giụa, dường như không còn hơi sức gì nữa, người liên tục run rẩy. Tôi hy vọng rằng bà ta có thể nói đỡ cho mình, nhưng bà ta lại không làm thế. Thay vì khóc lóc, bà ta lại cầu xin Bảo Châu tha thứ cho mình.
Rõ ràng những gì Bảo Châu nói là sự thật, nhưng thật sự có người mẹ độc ác như vậy sao?
“Bảo Châu, mẹ sai rồi, mẹ thực sự sai rồi. Mẹ chỉ là, chỉ là…..” Bà cô nức nở muốn Bảo Châu tha thứ cho mình, nhưng lại không nói ra được lý do.

Bình Luận (0)
Comment