Quý Thứ Năm

Chương 32


Đầu Thẩm Du mơ màng, dây lưng phía sau như một sợi gân căng chặt bỗng dưng buông lỏng.
Lòng bàn tay ấm áp dán lên da cô.
Thẩm Du chợt thanh tỉnh, đè tay Tạ Tân Chiêu lại.
Tạ Tân Chiêu không động đậy, đôi mắt có chút ướt át nặng nề nhìn vô, bên trong mang theo dụ.c vọng cùng khát cầu không chút che giấu.
Cách một lớp vải hơi mỏng, Thẩm Du có thể cảm nhận được gân xanh trên mu bàn tay anh nhô lên rõ ràng, uốn lượn cực nóng.
Hai người im lặng đối diện với nhau, chẳng ai chịu buông tay.
Sau một lúc lâu, Tạ Tân Chiêu thoả hiệp trước.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên bờ vai trắng nõn của Thẩm Du.
Cô rất gầy, như thể dưới làn da chính là xương vậy.
Bởi vì hành động của anh mà vai cô căng cứng, sườn cổ càng thêm lưu loát xinh đẹp.

Tạ Tân Chiêu nghiêng đầu vùi mặt vào cổ cô, giọng nói có chút ấm ách: "Em sợ à?"
Thẩm Du nghĩ ngợi: "Không phải sợ."
Cô nhẹ giọng nói: "Nhưng bây giờ em chưa muốn làm chuyện đó."
Động tác hôn của Tạ Tân Chiêu khựng lại, hơi thở nóng rực phun lên da cô.
"Ừm."
Anh đáp một tiếng, nghe không ra cảm xúc.
Thẩm Du chần chờ hỏi: "Anh không vui à?"
"Không có." Tạ Tân Chiêu phủ nhận.
Anh sửa lại tóc giúp cô rồi đứng dậy.
"Em không muốn thì không cần nữa."
Thẩm Du mím môi nhìn quần của anh, nhỏ giọng hỏi:
"Anh rất muốn à?"
Mặt Tạ Tân Chiêu không có cảm xúc, ngữ khí nhàn nhạt đáp lại: "Muốn chứ."
"Rất muốn là đằng khác." Anh thấy chuyện này chẳng có gì phải giấu.
Nhất thời Thẩm Du cũng nghẹn họng.
Cô cảm thấy có thể do hai người hôn quá nhiều nên mới xảy ra vấn đề này.

Nếu số lần hôn giảm đi hoặc hôn nhẹ nhàng một chút, có lẽ sẽ không bối rối như vậy.
Sau khi tự hỏi, Thẩm Du thử đưa ra một phương án giải quyết: "Vậy...chúng ta ít hôn lại một chút chắc sẽ ổn hơn nhỉ?"
"Không được." Sắc mặt Tạ Tân Chiêu âm trầm.
Thẩm Du còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại bên cạnh đột nhiên đổ chuông.
Cô nhân cơ hội này đứng lên, cầm lấy điện thoại.
Là Lưu Nguyên Nguyên gửi tới một đoạn voice chat rất dài.
Thẩm Du ấn chuyển đổi giọng nói thành văn bản, lông mày dần dần nhíu lại.
Lưu Nguyên Nguyên nói hôm qua cô nàng về trường gặp cô giáo nên có nhắc tới chuyện phim ngắn tốt nghiệp.

Phim ngắn này rất hot ở trên mạng, cô giáo biết vậy cũng vui lây.


Sau đó hai người lại nhắc tới Thẩm Du.
Cô giáo hỏi Lưu Nguyên Nguyên có phải thân với Thẩm Du hay không.

Cô nàng nói phải, vì vậy cô giáo đưa cho Lưu Nguyên Nguyên một túi đồ, nhờ cô nàng chuyển cho Thẩm Du.
Thẩm Du gửi tin nhắn hỏi lại: [Đồ gì thế?]
Lưu Nguyên Nguyên: [Mình không biết, là một hộp quà đóng gói đẹp lắm.

Lát nữa mình chụp ảnh cho cậu xem.

Bao giờ thì cậu rảnh, tụi mình đi ăn rồi mình đưa cho cậu luôn.]
Vừa lúc ngày mai Thẩm Du không phải đi học múa nên hẹn Lưu Nguyên Nguyên đi ăn vào buổi trưa.
Gửi xong tin nhắn, Thẩm Du quay đầu lại, đối diện với đối mắt không chớp của Tạ Tân Chiêu.
"Ai tìm em vậy?" Thần sắc của anh còn có chút căng chặt.
Thẩm Du nói đúng sự thật: "Là Lưu Nguyên Nguyên.

Mai em và cậu ấy có hẹn ăn trưa với nhau."
Tạ Tân Chiêu gật đầu rồi lơ đãng hỏi: "Chỉ có hai người bọn em thôi à?"
"Đúng vậy."
Khoé miệng Tạ Tân Chiêu giật nhẹ: "Vậy về sớm một chút."
Thẩm Du gật đầu đồng ý.
Không hiểu vì sao nhưng cô chưa muốn nói chuyện hộp quà cho Tạ Tân Chiêu nghe.

Đợi ngày mai gặp Lưu Nguyên Nguyên xong mới tính tiếp.
Lúc trở lại phòng, Lưu Nguyên Nguyên cũng gửi một bức ảnh tới.
Một tấm poster cuộn lại được bọc giấy trong suốt, còn có một hộp quà đóng gói rất cẩn thận.
Lưu Nguyên Nguyên: [Mình chưa mở ra nên không biết là cái gì.]
Lưu Nguyên Nguyên than vãn: [Thật ra mình thấy cậu không nhận là đúng.

Nhưng cô giáo đưa cho mình, mà mình giữ lại thấy khó chịu.

Cho nên vẫn là trả cho cậu đi.

Tự cậu quyết định xem là mở ra hay ném đi.]
Đối với món quà sau khi tốt nghiệp, Thẩm Du cũng chẳng hiểu ra sao, chỉ bảo hai người gặp nhau rồi tính tiếp.
Sáng hôm sau, cả hai hẹn gặp ở trung tâm thương mại.
Lưu Nguyên Nguyên mặc yếm đùi jeans, một cặp chân dài lộ ra bên ngoài, tóc cắt ngang tai, nhìn qua vô cùng mát mẻ hoạt bát.
Thẩm Du không nghĩ tới cô nàng sẽ thay đổi phong cách nên hơi sửng sốt một chút.
Lưu Nguyên Nguyên trêu cô: "Sao thế? Không quen mình à?"
Thẩm Du cười: "Cậu thay đổi nhiều thật đấy."
Lưu Nguyên Nguyên nhướng mày: "Sắp vào đại học rồi mà, mình phải thay đổi hình tượng chứ.


Thế nào? Cậu thấy có hợp với sinh viên ngành đạo diễn điện ảnh không?"
Thẩm Du gật đầu phụ hoạ: "Đúng vậy đúng vậy.

Nhìn rất giống người vừa dậy là có thể bắt đầu làm việc ngay."
Lưu Nguyên Nguyên chớp mắt, bỗng nhiên cười rồi ôm lấy vai cô.
"Này Thẩm Du, cậu có nhận ra bản thân cậu cũng thay đổi rất nhiều so với trước kia không?"
Thẩm Du trố mắt vài giây: "Có sao?"
"Có chứ!" Lưu Nguyên Nguyên cười khẽ: "Có phải yêu đương vui vẻ lắm đúng không?"
Bề ngoài và khí chất của Thẩm Du không có gì khác so với trước kia, nhưng Lưu Nguyên Nguyên lại cảm thấy Thẩm Du của hiện tại sinh động hơn cô của quá khứ rất nhiều.
Cô đã biết ngượng ngùng đỏ mặt cười, cũng biết nói đùa với người khác.
Ví dụ như bây giờ nhắc đến chuyện yêu đương, sắc mặt của cô tự giác mềm đi, sau đó nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
"Hahaha, được lắm, được lắm." Lưu Nguyên Nguyên cười to.
Cô nàng lắc lắc hộp quà: "Vậy ném cái này đi thôi."
Tuy nói như vậy nhưng hai người vẫn tìm một nhà hàng có không khí thanh tĩnh rồi ngồi xuống.
Thẩm Du bắt đầu mở hộp quà.
Một hộp trang sức màu đen lộ ra.
Lưu Nguyên Nguyên mở to hai mắt, từ chỗ đối diện cũng phải chuyển đến ngồi cạnh Thẩm Du.
"Sao lại là cái này?"
Thẩm Du lắc đầu, chần chờ mở hộp trang sức ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn dành cho nữ.
Lưu Nguyên Nguyên nhíu mày: "Chuyện này chắc không phải là Tạ Tân Chiêu làm đâu nhỉ?"
"Không phải đâu." Thẩm Du lập tức phủ nhận, nhanh chóng khép hộp trang sức lại.
"Xem tấm poster luôn đi." Lưu Nguyên Nguyên giục cô.
Thẩm Du gật đầu, bình tĩnh xé lớp giấy bao bên ngoài.
Đến khi tấm poster chậm rãi trải ra trước mặt hai người, Lưu Nguyên Nguyên hít sâu một hơi:
"Hả?"
Thẩm Du cũng ngây ngẩn cả người.
Người trong tấm poster này chẳng phải ai xa lạ mà chính là Thẩm Du.
Hai người nhìn nhau, đều chẳng rõ nguyên do.
"Đây không phải một cảnh trong phim ngắn sao?" Lưu Nguyên Nguyên nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.
Trong tấm poster này Thẩm Du mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, một mình đạp xe xuyên qua sân trường của Nhất Trung, tinh thần thanh xuân vô cùng phấn chấn.
Đây là một cảnh trong phim ngắn bị ai đó chụp lại rồi làm thành poster.
Sắc mặt Thẩm Du bình tĩnh, gập poster lại rồi để sang một bên:
"Đừng nói là cậu có fans cuồng nhiệt gì đó nhé?" Lưu Nguyên Nguyên suy đoán.

Một tay Thẩm Du che trán rồi dùng sức xoa.
"Lúc trước người này còn đưa mình một chiếc vòng cổ."

Cô có chút buồn rầu: "Những thứ này phải làm sao bây giờ?"
Trong nhà Lưu Nguyên Nguyên cũng có dính tới giới giải trí, những chuyện thế này đã nghe không ít:
"Thật ra chuyện này rất thường thấy trong giới giải trí." Lưu Nguyên Nguyên nhíu mày: "Minh tinh cũng hay nhận quà của fans lắm."
Thẩm Du nhíu mày, có chút vô lực đáp: "Nhưng mình đâu phải minh tinh."
Lưu Nguyên Nguyên vỗ vai cô: "Không phải là minh tinh nhưng bây giờ nhiều người nổi tiếng trên mạng cũng nhận quà của fans mà."
Cô nàng an ủi: "Cậu nghĩ lại xem, sau này cậu nhất định sẽ múa trong đoàn hát kịch mà? Loại chuyện này không thể thiếu được.

Cậu không biết đấy chứ, mấy người giàu tặng quà cho idol còn kinh khủng hơn nhiều, tấm poster này chỉ là bình thường thôi."
Thẩm Du mím môi không nói gì.
Không thể phủ nhận rằng mấy món quà này gợi lên những kí ức không vui trong đầu cô.
"Mình thấy cậu không cần quá để ý đâu." Lưu Nguyên Nguyên quan sát sắc mặt của cô rồi tiếp tục an ủi.
"Cậu nghĩ xem, qua mười ngày nữa chúng ta vào đại học rồi.

Khi đó nhất định sẽ không nhận được mấy thứ này nữa."
Thẩm Du gật đầu, chậm rãi thở ra.
Lưu Nguyên Nguyên nói rất có lý, khẩn trương trong lòng cô cũng giảm đi không ít.
"Được rồi, mấy cái này cậu không muốn giữ thì để mình giữ hộ.

Đừng nghĩ nữa nhé." Lưu Nguyên Nguyên lại quay trở về chỗ đối diện.
Thẩm Du cong môi: "Ừm, cảm ơn cậu."
Cô đưa thực đơn cho Lưu Nguyên Nguyên: "Cậu xem muốn ăn gì thì cứ gọi, bữa này mình mời."
Lưu Nguyên Nguyên cười hì hì: "Vậy mình không khách sáo với cậu đâu."
Thẩm Du cũng bật cười: "Ừ, không cần khách sáo."
-
Ăn cơm xong, Lưu Nguyên Nguyên vẫn hỏi lại là cô có cần những thứ này không.
Thẩm Du ngẫm lại rồi nói:
"Thôi, để mình cầm về."
Dù sao đây cũng là chuyện của cô, nên tự mình giải quyết thì hơn.
"Được rồi." Lưu Nguyên Nguyên gật đầu: "Vậy tụi mình đi qua kia ngắm đồ một lát, coi như tiêu hoá thức ăn."
"Ừm." Thẩm Du gật đầu.
Thời tiết nóng bức, trung tâm thương mại chính là nơi tránh nóng không tệ.
Hai người vui vẻ đi dạo, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ăn bữa trà chiều cùng Lưu Nguyên Nguyên xong là Thẩm Du đã no lắm rồi, cho nên cô đã gửi tin nhắn cho Tạ Tân Chiêu nói tối nay mình không ăn cơm ở nhà.
Rất lâu sau Tạ Tân Chiêu mới gửi lại một chữ "Được".
Chờ đến khi Thẩm Du về nhà, lúc ấy mặt trời cũng sắp lặn.
Hoàng hôn đỏ rực rơi xuống chân trời, không trung giống như một bức tranh hoa mỹ rực rỡ.
Tạ Tân Chiêu ngồi trên ghế bập bênh ngoài boa viên, trong tay cầm điện thoại nhưng không nghịch, dáng vẻ chán nản thẫn thờ.
Hầu như từ giây phút Thẩm Du bước vào cửa, ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi người cô.
Thẩm Du đứng tại chỗ, nhất thời không biết phải làm gì.
Cô ngơ ngẩn đối diện với Tạ Tân Chiêu, hoảng hốt nhớ tới ngày mình đi thi từ thành phố A trở về, anh cũng ngồi đây với dáng vẻ này.
An tĩnh mà trầm mặc.
Là dáng vẻ của sự chờ đợi.
Thẩm Du đi đến trước mặt anh rồi đứng yên.
Giọng nói có chút nhẹ: "Anh đang làm gì thế?"
Tạ Tân Chiêu phủi chút bụi trên ống quần rồi đứng lên.
Giọng điệu nhàn nhạt: "Chờ em."

Một giây kia trong lòng Thẩm Du bỗng nhiên chắc chắn về suy đoán của mình.
Mặc kệ là vào mùa xuân hay vào ban trưa, hoặc kể cả là chạng vạng ngày hè.
Anh đều làm cùng một chuyện - đó chính là chờ cô về nhà.
Thẩm Du ngửa đầu nhìn anh, ánh hoàng hôn buông xuống dần ấm áp: "Anh ăn tối chưa."
"Chưa." Tạ Tân Chiêu an tĩnh vài giây lại nói: "Không ai ăn với anh."
Sắc mặt lạnh nhạt vô tội, nghe có chút đáng thương.
Thẩm Du cảm thấy anh đáng yêu lại rất buồn cười.
Cô dùng cánh tay không cầm gì của mình kéo lấy Tạ Tân Chiêu:
"Được rồi, bây giờ em ăn với anh."
Hôm nay không ai về nhà ăn cơm.
Khó trách Tạ Tân Chiêu lại như chú cún to xác ngồi ngoài đó đợi cô về.
Tạ Tân Chiêu ngoan ngoãn để Thẩm Du kéo vào cửa.
Dư quang liếc đến đồ vật trong tay cô, anh thuận miệng hỏi: "Em cầm gì vậy?"
Thẩm Du "à" một tiếng rồi nâng nâng tay.
"Là đồ cô giáo nhờ Lưu Nguyên Nguyên gửi cho em."
Cô kể lại đơn giản mọi chuyện cho anh nghe.
Đồ ăn trên bàn đã được chuẩn bị xong.
Khi nói chuyện, hai người đã hâm nóng lại thức ăn, sau đó ngồi đối diện với nhau.
Tạ Tân Chiêu nghe cô kể xong thì mày nhăn lại.
"Là người lúc trước đưa vòng cổ?"
Thẩm Du gật đầu: "Ừm, chắc vậy."
Tạ Tân Chiêu trầm mặc một lát, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Phiền phức."
"Làm sao vậy?" Thẩm Du ngồi thẳng người, có chút khó hiểu.
Tạ Tân Chiêu thở dài, vỗ vỗ ghế bên cạnh mình:
"Tiểu Du, em ngồi đây."
Thẩm Du không còn cách nào đành đứng dậy đi đến ngồi xuống cạnh Tạ Tân Chiêu.
Giây tiếp theo tay cô đã bị anh nắm lấy, còn khẽ nhéo vài cái.

Đầu sỏ gây tội hơi nghiêng đầu nhìn Thẩm Du, sắc mặt có chút khó chịu:
"Sau này em cũng ăn cơm với anh sao?"
Thẩm Du cười khẽ: "Đương nhiên."
"Là luôn luôn." Ngữ khí Tạ Tân Chiêu nặng nề: "Là ăn với anh thật lâu thật lâu đấy."
Thẩm Du dừng lại vài giây rồi gật đầu: "Ừm."
Nhưng khoé miệng anh chỉ cong lên một giây, ngay sau đó lại truy vấn:
"Mặc kệ ai theo đuổi em, em cũng không bỏ anh đúng không?"
"Em sẽ không vì tên đàn ông khác mà chia tay anh đâu đúng chứ?"
"Cho dù là con trai Trương tổng hay là cháu nội Lý tổng?"
Thẩm Du bị anh hỏi mấy câu liên tiếp nên ngơ ra.
Thậm chí còn chưa kịp nói gì, anh đã cúi xuống hôn cô.
"Có phải hay không?" Tạ Tân Chiêu tha thiết hôn cô nhưng không quên hỏi.
Thẩm Du bị hôn đến nỗi không nói thành lời, chỉ hàm hồ trả lời theo ý anh.
Mà nghênh đón cô chính là nụ hôn càng thêm nóng bỏng nhiệt liệt.
Giống như anh đang cảm thấy bất an chuyện gì đó, cần phải được Thẩm Du xác nhận từng chút một.
Mà Thẩm Du chỉ có thể không ngừng nói với anh rằng...!
"Sẽ luôn ở bên cạnh anh", "sẽ không thích người khác"....

Bình Luận (0)
Comment