Quý Thương

Chương 30


Vẫn ở khu biệt thự liền kề này, quay trở lại hai tiếng đồng hồ trước.
Dịch Thiếu Thanh xách chiếc cặp da lớn đựng ba triệu tiền mặt hùng hổ lao ra cửa, bỏ ngoài tai những lời dài dòng của bà mẹ Dịch Lập Đan, anh ta đi thẳng vào gara nhà mình.
Trong gara có hai chiếc xe, một đen một trắng.

Dịch Thiếu Thanh nhét cái cặp da vào cốp sau chiếc xe jeep màu đen rồi lên xe, lái thẳng đến địa điểm bọn bắt cóc chỉ định.
Năm phút sau khi Dịch Thiếu Thanh ra đi, Hướng Tùng Đào và con trai Hướng Siêu lái chiếc xe con màu trắng thuộc về Khuông Khiết trong gara đuổi theo.
Bọn bắt cóc yêu cầu Dịch Thiếu Thanh đem tiền đến chuộc người một mình, không được phép báo cảnh sát, không được có người đi cùng nếu không chúng sẽ giết con tin.

Nhưng Dịch Lập Đan sống chết không đồng ý, bà ta thương cháu gái thật nhưng Dịch Thiếu Thanh mới là người bà ta thương yêu nhất trong nhà này, là cục máu thịt bà ta dứt ruột đẻ ra.
Lần đầu tiên sau nhiều năm ba người đàn ông vốn bất hòa cùng ngồi xuống bàn bạc với nhau.

Cuối cùng họ quyết định để Dịch Thiếu Thanh bật chế độ định vị trên điện thoại và đi trước, hai cha con Hướng Tùng Đào và Hướng Siêu giữ khoảng cách bám theo, đảm bảo vừa không bị bọn bắt cóc phát hiện vừa giữ an toàn cho Dịch Thiếu Thanh.
Hai cha con Hướng Tùng Đào kiên trì đi theo xe Dịch Thiếu Thanh nhưng lạ thay địa điểm bọn bắt cóc cho lại không phải một nơi kín đáo hay vắng người qua lại.
Định vị biểu hiện xe của Dịch Thiếu Thanh chạy thẳng vào khu trung tâm thương mại lớn nhất thành phố và dừng ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Hướng Tùng Đào cũng lái xe vào bãi ngầm, khi xe ông ta còn cách vị trí của Dịch Thiếu Thanh chưa đầy hai trăm mét thì đột nhiên phía Dịch Thiếu Thanh ngừng chia sẻ định vị.
Hai cha con Hướng Tùng Đào lái xe lòng vòng trong bãi tìm kiếm xe của Dịch Thiếu Thanh, rất may là họ không mất quá nhiều thời gian.

Thế nhưng trong xe lúc đó không còn ai, chỉ có chiếc điện thoại và quần áo ngoài của Dịch Thiếu Thanh nằm lại trên ghế sau.
Bọn bắt cóc này thực sự quá ranh ma.
Đương lúc hai cha con cùng hết sức bối rối thì đột nhiên Hướng Siêu kéo vai cha, chỉ chỉ đằng xa.
“Cha ơi người đó có phải anh không?” ngón tay Hướng Siêu chỉ hướng một người đàn ông mặc áo khoác đen, đầu đội mũ đen, tay cầm một chiếc cặp da màu đen đang vội vã lách qua dãy xe.
“Thiếu Thanh…”
Hướng Tùng Đào vội vàng gọi nhưng chưa dứt lời ông ta đã bị Hướng Siêu bịt miệng: “Đây là chỗ bọn bắt cóc chỉ định, chúng bắt anh để lại điện thoại và thay quần áo thì sợ là quanh đây có người của chúng theo dõi đấy.

Ba gọi to thế nhỡ bị lộ, bọn chúng điên lên giết con tin thì sao?”
Hướng Tùng Đào vội vàng hạ giọng thì thầm hỏi Hướng Siêu: “Thế bây giờ làm thế nào?”
Hướng Siêu bình tĩnh nói: “Con cũng không chắc đó có phải anh không.

Nhưng bãi xe này chỉ có hai lối ra hướng Nam và hướng Bắc, người đó đang đi về mặt Bắc.

Con sẽ đuổi theo xem sao.

Ba ra canh hướng Nam đi, nếu anh ấy ra lối đó thì ba đuổi theo.

Mình liên lạc với nhau bằng điện thoại.”

Hướng Tùng Đào chần chừ: “Cha con ta phải tách ra à?”
“Mình tách ra thì có khả năng tìm được anh hơn.”
Hướng Tùng Đào im lặng một chút, rồi cuối cùng một biểu cảm khác lạ xuất hiện trên gương mặt luôn cứng nhắc lạnh lùng của ông ta.
Một biểu cảm đến từ thời xa xưa, khi Hướng Siêu còn nhỏ thực ra rất thường thấy trên mặt Hướng Tùng Đào.

Mỗi lần cậu vấp ngã, mỗi lần cậu ốm đau, mỗi lần cậu bị bạn học bắt nạt, mỗi lần cậu bị Dịch Thiếu Thanh nặng lời… Hướng Tùng Đào đã luôn an ủi dỗ dành cậu bằng cái vẻ lo lắng ấy.
Sau biến cố giám định huyết thống, Hướng Tùng Đào lựa chọn tha thứ cho Dịch Lập Đan.

Và cũng kể từ đó mỗi hành động, lời nói của Hướng Tùng Đào trong mắt Dịch Lập Đan đều trở thành bất công, thành dấu hiệu của sự dối trá, lật lọng, hận thù mà Hướng Tùng Đào dành cho bà ta.

Chỉ cần một chút cử chỉ thân mật giữa hai cha con là cái tâm lý tội lỗi của Dịch Lập Đan sẽ bị đánh động, và thế là cả gia đình sẽ phải chứng kiến cảnh bà ta khóc lóc, làm loạn cửa nhà.
Cứ thế rồi Hướng Tùng Đào trở thành một pho tượng đá trơ lì, lúc nào cũng lạnh lùng trước mọi sự.

Ông ta tưởng sự nhún nhường này của mình sẽ giúp gia đình được hòa thuận, sẽ khiến vợ mình thôi ngờ vực, cũng có thể đưa hai đứa con ngày càng xa cách xích lại gần nhau.
Phải kiềm chế, gượng ép bản thân quá lâu, giờ này Hướng Tùng Đào cũng không biết gương mặt tê liệt của mình có còn biểu hiện được chính xác cảm xúc không nữa.
Vì cái mái ấm xây dựng trên cồn cát này mà ông ta nhượng bộ, và đồng thời ông ta bắt Hướng Siêu con trai ông ta cũng phải nhượng bộ theo.
Ông ta luôn cảm thấy con trai mình đã phải chịu thua thiệt quá nhiều.
Hướng Siêu kinh ngạc nhìn cha mình một lúc rồi đột nhiên cậu ta cúi xuống ôm cổ cha: “Con biết ba lo cho con nhưng không sao đâu ba, con lớn rồi.

Con không những có thể tự bảo vệ mình mà con sẽ bảo vệ cả ba nữa.”
Hướng Tùng Đào vỗ vỗ lưng con trai: “Ba biết, tại ba vô dụng để con phải…”
“Ba à.” Hướng Siêu buông cha mình ra, ngắt lời ông ta: “Đừng nói như thế.

Chuyện này qua rồi cả nhà mình lại ở bên nhau.”
Rồi Hướng Siêu đưa mắt nhìn lối ra phía Bắc và hấp tấp nói: “Bây giờ gấp lắm rồi ba ơi, con đi trước đã.

Ba lái xe đi, mình liên lạc bằng điện thoại nhé.”
Nói xong Hướng Siêu đè tay lên cánh tay cha mình.

Cậu ta đã cao hơn cha một cái đầu, trước kia cha thường trấn an cậu bằng động tác này, giờ đây đổi lại cậu ta cũng dùng động tác này để trấn an cha.
Hướng Tùng Đào nghe lời Hướng Siêu, lái xe ra cửa Nam rồi đỗ ngoài đường chờ đợi.

Ông ta chăm chú quan sát mỗi người đi ra nhưng hơn mười phút trôi qua vẫn không thu được gì.
Đúng lúc ông ta định gọi cho Hướng Siêu để hỏi tình hình bên đó thì Hướng Siêu gọi đến.
“Ba ơi vừa xong vội quá con không kịp gọi cho ba.

Con không đuổi kịp người đó nhưng con thấy anh ấy lên một chiếc xe, con đang bắt xe đuổi theo rồi.”

“Con thấy mặt người ta không? Có phải là Thiếu Thanh không?”
Đầu dây bên kia Hướng Siêu im lặng một lát rồi đáp: “Cách xa quá, con chỉ nhìn được một bên mặt nhưng tám chín phần mười là anh con.

Giờ xe đang chạy trên đường cao tốc phía Nam ra ngoại thành.

Có lẽ ba về nhà đợi tin đi, có gì con sẽ gọi cho ba.”
“Không không, đừng con… để ba đến chỗ con.

Con gửi vị trí cho ba đi.” Hướng Tùng Đào mới nói đến đó thì điện thoại ông ta phát ra tiếng chuông nhắc nhở pin yếu, ông ta vội chữa lại, “Máy ba sắp hết pin rồi, mạng chậm nữa sợ không kịp.

Con nói cho ba bây giờ con đang ở đâu, ba lái xe đến chỗ đó rồi con lại gửi vị trí tiếp cho ba.”
“Chiếc xe kia ra ở làn A302, bên ngoài hình như là vườn cây hay sao ấy.

Trời tối thì chỗ đó hoang vắng lắm, có lẽ bọn bắt cóc sẽ đòi giao tiền chuộc ở đó.

Hay là ba cứ lái xe đến đó trước đi, nếu điện thoại hết pin không gọi được cho con thì ba trở về nhà.

Có tin gì con sẽ gọi về nhà.”
Nói xong Hướng Siêu cúp máy, giọng nói pha lẫn tiếng gió ù ù tắt phụt, trong xe im lìm đến đáng sợ.

Bị tách khỏi con trai Hướng Tùng Đào càng lúc càng căng thẳng, ông ta nhìn qua điện thoại rồi vội tắt máy để tiết kiệm pin.

Sau đó ông ta bắt đầu nhập vị trí Hướng Siêu mô tả – vườn cây vùng ngoại thành phía Nam, vào chương trình chỉ đường của ô tô.
Từ khi về hưu Hướng Tùng Đào rất ít khi lái xe.

Chiếc xe này là Dịch Lập Đan bỏ tiền mua, tiếng là để cả nhà sử dụng nhưng thực ra nó gần như là xe riêng của Khuông Khiết.

Một lần Hướng Tùng Đào có việc phải dùng xe, lúc về Khuông Khiết chỉ thiếu nước lau chùi, khử khuẩn từ trong ra ngoài.

Từ sau đó trừ trường hợp bất khả kháng như hôm nay còn bình thường Hướng Tùng Đào không bao giờ đụng đến chiếc xe này.
Có việc gần ông ta sẽ đi bộ, xa thì ngồi xe bus cho nhẹ người.
Hệ thống chỉ đường của xe này ông ta mới chỉ dùng một hai lần nên thao tác không thành thạo lắm.

Trong lúc tìm cách nhập điểm đến Hướng Tùng Đào vô tình bấm vào lịch sử chỉ đường.


Ông ta vừa định rời khỏi giao diện này thì một lịch sử hành trình đã thu hút sự chú ý của ông ta.
Phố xá bên ngoài đèn đóm rực rỡ còn không gian trong xe tù mù, tức thở như hai thế giới biệt lập.

Trong giây lát tiếng còi xe, tiếng người huyên náo dần tắt lịm, nơi đây thực sự chìm vào một vũ trụ hoang vu.
Hướng Tùng Đào nhìn chăm chăm vào màn hình chỉ đường, ánh sáng xanh hắt lên chia gương mặt ông ta thành hai nửa sáng tối.

Và biểu cảm trên gương mặt ông ta lúc này… nếu có ai đó ngẫu nhiên bước qua cửa xe nhìn thấy chắc hẳn người ấy sẽ phải kinh hoàng, ứa mồ hôi lạnh.

Trên đường xuống núi Tây Bình Quý Thương ngủ một giấc quá là say.

Hình như giữa chừng anh có tỉnh một hai lần gì đó nhưng đều mơ mơ màng màng rồi lại thiếp đi.
Ánh chớp sáng lòa rọi vào bóng lưng một người, quay đầu lại vẫn là một cái mặt nạ vô danh.

Chậu trầu bà trên bậu cửa rơi xuống, có người nhặt từ dưới đất lên, nhoáng cái lại thay hình đổi dạng.
Trầu bà trở thành lan hoàng thảo tia chớp, người đó nhét chậu hoa cho Quý Thương rồi xòe bàn tay lắc lắc: “Đặt cọc 50%.”
Dáng người đó lại nằm xuống giường, chường ra cho Quý Thương một tấm lưng khiến anh hoang mang ngờ vực giữa ánh chớp vụt sáng chọc toang bóng tối.

Mà chậu trầu bà trên bậu cửa sổ thực sự hóa thành hoa lan.

Quý Thương xích lại gần hít hà, hương lan phiêu lãng trong gió, cánh hoa nở rộ ve vuốt nơi hàm dưới và trượt tới tận khóe môi anh.
Anh choàng tỉnh, nhắm mắt còn như say như mơ, mở mắt ra thì hoàn toàn là mê muội.

Chỉ có xúc cảm buồn buồn của cánh hoa lan còn vương trên má.

Hơi lạnh êm dịu chậm rãi lan tỏa rồi phai nhạt dần.
Ngoài xe, trời đã nhá nhem tối.

Doãn Hạo xách một cái túi đi ra khỏi tiệm thức ăn nhanh, tiến về phía Quý Thương.
Quý Thương nhớ lại đóa hoa lan trong mộng, nghĩ thầm chẳng lẽ hoa cũng như người mua nó, mượn rượu làm càn vậy chăng.
Gió khiến hoa khó giữ mình, rượu làm người mất lý trí.

Thế nên bao nhiêu tội tình đều đổ cho rượu cho gió.

Còn hoa với người thì cứ việc say say tỉnh tỉnh, miễn quên hết được là xong.

Anh đâu thể nhắm mắt dỗ mình trở lại giấc mộng kia để vần vò bông hoa đó, cũng không thể cho cái mặt cười tủm tỉm kia một cái vả nữa sau bao nhiêu năm.
Tóm lại là ấm ức, bực bội, muộn phiền tất cả đều phải đổ vào người Quý Thương.
Đến khi bị Doãn Hạo nhét cái túi vào lòng Quý Thương mới sực tỉnh.
Anh mở túi ra.

Nào bánh táo, bánh dứa, bánh đậu đỏ, bánh khoai mỡ, lại thêm một cái bình giữ nhiệt in hình sao biển Patrick màu hồng mặc quần đùi xanh lá.
Doãn Hạo khởi động xe, lái ra đường cái.


Anh đưa mắt liếc sang Quý Thương đang bới bới trong túi, nói: “Đội trưởng Tào gọi, vụ mẹ con Khuông Khiết mất tích đúng là không đơn giản đâu.

Bây giờ mình phải đến nhà Khuông Khiết.

Không có thời gian đưa anh đi ăn, anh ăn tạm lót dạ đi.”
Nghe Doãn Hạo nhắc đến vụ án mẹ con Khuông Khiết, Quý Thương cũng không tỏ ra ngạc nhiên, anh vẫn cắm cúi chọn chọn lựa lựa mấy cái bánh như thể đã đoán trước mọi chuyện rồi.
Doãn Hạo nói tiếp: “Trong bình là trà bưởi mật ong, còn nóng đấy.

Em không biết bao giờ anh dậy nên mua bình giữ nhiệt để đựng luôn.”
Quý Thương cầm cái bình rồi ngoái lại thấy còn một cái bình giữ nhiệt cho con nít màu hồng nữa trên ghế sau, anh hỏi: “Em mới bị tiêm nhiễm hay gu em từ đầu đã vậy?”
“Làm gì có thời gian chọn, em mua đại thôi.” Doãn Hạo liếc nhanh sang Quý Thương, “Bình em rửa qua rồi, anh uống thử xem.”
Quý Thương uống một hớp, trong nháy mắt nước trà ấm áp chua chua ngọt ngọt làm anh tỉnh táo hẳn.

Cái dạ dày bị bỏ đói liền hai bữa cũng bắt đầu thức dậy biểu tình.
Ăn xong một cái bánh táo, Quý Thương mới thản nhiên hỏi: “Vụ mẹ con Khuông Khiết mất tích làm sao mà không đơn giản?”
“Khuông Khiết đưa con gái là Dịch Hương Tuyết về nhà rồi.”
“Tốt quá còn gì.”
“Rồi sao, anh đoán xem?” Doãn Hạo cười thần bí rồi kể luôn, chẳng làm bộ làm tịch nữa: “Nhưng cả chồng, cha chồng và em chồng Khuông Khiết đều mất tích rồi.”
“Hướng Siêu mất tích à? Cụ thể là thế nào?”
Quý Thương lại chọn một cái bánh khoai mỡ, vừa xé vỏ định ăn thì anh mơ hồ cảm thấy luồng mắt của Doãn Hạo đang hướng vào mình.
Quý Thương hỏi: “Chưa ăn à?”
“Chưa.” Doãn Hạo quay đầu quan sát đèn đỏ đang đếm ngược, “Đến nhà Khuông Khiết đã, xuống xe em ăn mấy cái.”
Quý Thương im im một lúc rồi tự dưng chìa cái bánh khoai mỡ đến miệng Doãn Hạo: “Làm miếng không?”
Đèn ở ngã tư chuyển màu xanh, Doãn Hạo không nhìn sang Quý Thương, anh vừa đạp ga vừa cúi xuống cắn một miếng to.
Trong xe nhất thời im lìm, và thình lình Quý Thương ré lên một tiếng rồi nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ông nội nhà em! Cắn bừa thế à, phải tay anh rồi!”
Doãn Hạo mặt dày cười đáp: “Suốt ngày réo ông nội em, ổng hơn bảy mươi già lắm rồi, chịu sao thấu.”
Quý Thương tức khí nhồi nốt nửa cái bánh khoai mỡ vào mồm Doãn Hạo, ngăn không cho thằng em này phát biểu linh tinh nữa.
Quý Thương nhớ lại lần đầu gặp mặt mình chủ động chìa tay ra mà Doãn Hạo đi qua luôn không thèm bắt.

Thế là anh đổi giọng căn vặn: “Này em nhé, sao em lắm mặt thế hả? Đồng chí cảnh sát lạnh lùng không chịu làm thân với nhân dân chạy đâu mất rồi?”
Doãn Hạo bị bịt miệng làm sao đáp được.

Anh oán thầm ai mà căng thẳng, khắt khe lời ăn tiếng nói suốt ngày được.

Con người ít nhất phải có hai bộ mặt, một để đối đãi với người ngoài, một để dành cho người thân.
Người thân phải không nhỉ? Doãn Hạo bất giác nheo mắt cười.
“Em cười cái gì nữa?”
Doãn Hạo không trả lời nhưng ý cười trong mắt vẫn nguyên đó.

Nụ cười làm Quý Thương thấy trong lòng quái lạ, đến mức cảm giác đau điếng nơi tay cũng phai dần..

Bình Luận (0)
Comment