Tiểu Nhiễm gượng cười lắc đầu một cái, cúi đầu bấm điện thoại di động, giám sự nheo nheo đôi mắt nhỏ lại bày ra dáng vẻ "Ta hiểu" cao thâm khó dò, tiếp tục kiên nhẫn khuyên: "Làm xong công việc cũng nên đi bồi cùng bạn trai, tôi xem các cô cậu sắp tới sẽ khá tốt đẹp, nhớ nói cho chúng tôi biết, cho cô tiền mừng nha"
Lúc này Tiểu Nhiễm đã hoàn toàn lúng túng khó xử.
Giám sự còn tưởng rằng cô nàng e thẹn, tự cho là đúng nở nụ cười....cười châm biếm.
Cười cái đầu ông á! Làm sao cứ loạn ngôn như vậy! Đúng cái đấm. Thiệt tình! Con mắt kia nhìn thấy sắp tới có chuyện tốt lành, thì liền đưa tiền chúc mừng! Có phải là rãnh quá đúng không? Nếu có thời gian như vậy thì chơi tỉ phú đừng có ngưng nghỉ, ông có bản lĩnh thắng được sao!!
Ahhhh đồ chết tiệt!
Sự phẫn nộ của tôi đã không cùng một cấp bậc như khi hắn chơi thua game, lướt bàn phím tính là gì, quả thực muốn đem đầu hắn làm bóng cao su để đá vài phát! Tôi sầm mặt lại quay về phía tên giám sự cho một cước tung đá, tuy rằng tên giám sự không cảm giác được, nhưng tôi nhất định phải phát tiết cơn lửa giận này.
Cuối cùng Tiểu Nhiễm vẫn là miệng nói bâng quơ với tên giám sự rồi mang túi xách đứng dậy, dù sao lão cũng là giám sự - thành viên của ban giám đốc điều hành, cô cũng không phản bác được.
Tôi dám cá tên giám sự này cùng Tiêu Minh Khanh là một đồng bọn, không phải thế thì vì sao nhọc lòng mất sức trơn tru miệng như vậy! Cá cược một trăm tệ!!
Tiểu Nhiễm ủ rũ cúi đầu đi xuống lầu, chính mình ở dưới tầng lầu, tìm không thiếu nhà hàng cơm rang bình dân, mãi khi Tiêu Minh Khanh gọi điện thoại tới, Tiểu Nhiễm mới sực nhớ tới người này, rất chần chừ bắt điện thoại, tôi vốn là tung bay ở bên cạnh bàn nọ nhìn vị kia xem menu đủ màu sắc với món ăn đa dạng, nhưng vẫn chú ý tới từng động tĩnh của cô nàng, nhìn cô nghe điện thoại, ngay lập tức đoán là Tiêu Minh Khanh, như lâm phải đại địch liền bay qua dính sát một bên điện thoại di động của cô nàng.
"Tiểu Nhiễm, em đang làm gì vậy?"
Hắn quan tâm nàng làm gì chứ, tôi vô cùng bất mãn khó ưa lườm một cái.
"Tiêu ca, em đang ăn cơm mà" Tiểu Nhiễm cười rất phụ hoạ
"Ái nha, em ăn rồi a, anh có gởi tin nhắn cho em không thấy sao, muốn mời em đi ăn cơm cùng, thôi vậy đi, em đang ăn ở đâu đấy, anh tìm em"
"Đừng, Tiêu ca, em cùng mấy đồng nghiệp cùng ở đây, không tiện"
Haizz, Tiểu Nhiễm này nói dối cũng rất mù quáng nha, cái bàn này chính là đang có một mình cô nàng, nhiều nhất có tôi bay tới đối diện cô nàng cũng chỉ là một con ma cùng nàng đối lập, ở đâu ra đồng nghiệp đây? Bất quá tôi vẫn là vì Tiểu Nhiễm có hành động cự tuyệt nên có lời khen.
"Em nói xem, như vậy có cái gì mà không tiện" Tiêu Minh Khanh cười gượng, tôi phỏng chừng sắc mặt hắn cũng nhất định không đẹp đẽ đi nơi nào, cho vừa!
Haizz, vừa nghĩ như thế tôi thật sự là quá ném đá xuống giếng rồi.
Cái hành động dán chặt lấy điện thoại của Tiểu Nhiễm như vậy cũng quá quái dị đi, tôi lại khinh bỉ chính mình, hướng phía bên cạnh lui qua, thế nhưng vừa rời tách ra xa liền không nghe rõ được nội dung trong điện thoại, ngược lại cũng không ai nhìn thấy, vì lẽ đó tôi lại tự mình từ bỏ ý niệm đó rồi lại gần sát di động Tiểu Nhiễm.
Tiểu Nhiễm không lên tiếng.
Tiê Minh Khanh liền không cười nữa, chỉ còn có thể hẹn lần sau, cú điện thoại này mới coi như kết thúc.
Tiểu Nhiễm cúp điện thoại, rất mệt mỏi thở dài, trầm mặt nắm cái muỗng trước mặt múc cơm rang ăn.
Có thể thấy những lúc cô nàng ứng phó chuyện Tiêu Minh Khanh rất là mệt mỏi, loại mệt mỏi này cùng trạng thái lúc làm việc không đồng dạng, cái loại này tâm tư đều cảm giác mệt mỏi, từ thái độ cô đối với Tiêu Minh Khanh lạnh lùng ra mặt, cảm giác cô đối với Tiêu Minh Khanh một chút cũng không có, nhưng Tiêu Minh Khanh lại biết cô nàng có bệnh tình, chủ động cùng cô đi xem bệnh, chí ít có một điểm này, còn Tiêu Minh Khanh đối với Tiểu Nhiễm mà nói, so với người khác liền nói không giống.
Vừa nghĩ đến điểm này, tôi đối với tên Tiêu Minh Khanh càng phản cảm.