Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 64.2

Lúc này đã nhá nhem tối, Lam Lăng Nguyệt sực nhớ ra sáng sớm mai phải giải huyệt đạo cho Âu Dương Mặc Thần, hôm nay phải qua đêm tại đây, nhưng mà nếu hôm nay bản thân không trở về nói với Trang mẫu một lời, Trang mẫu sẽ rất lo lắng, dù sao hôm nay mình tới tham dự cung yến, cuối cùng lại xảy ra nhiều sự tình như vậy.

Nghĩ tới đây liền cầm lấy bút lông viết một phong thư báo tin bình an cho Trang mẫu cột vào bồ câu đưa thư thả bay về phía Nguyệt Thanh uyển trong Lam phủ.

Trong khi đó Trang mẫu đang bày ra vẻ mặt lo lắng chờ đợi trong Nguyệt Thanh uyển, đã chạng vạng rồi, bữa tối cũng sắp nguội lạnh mà tiểu thư vẫn chưa trở về, cả ngày bà bận rộn, lúc xế chiều lại nghe tin hai nha hoàn của tiểu thư mang theo hai cái rương tới đại náo Mặc uyển, còn chém thương Kiều di nương, trong hai cái rương kia đều là đầu, chẳng lẽ tiểu thư gặp chuyện không hay, bị ai đó phát hiện dung mạo thật, hoặc là chính Lam Lôi Ngạo sau khi tham dự cung yến trở về, có ý đồ thuê người ám sát tiểu thư nhưng không thành, chẳng qua tất cả đều là phỏng đoán, Trang mẫu tâm loạn như ma, nếu đợi thêm nửa giờ nữa vẫn không có tin tức về tiểu thư, bà chỉ có thể khởi động cái đó đi điều tra hành tung của tiểu thư.

Giữa lúc Trang mẫu lo lắng lưỡng lự qua lại bên trong Nguyệt Thanh uyển, một con bồ câu trắng đậu lại trên nóc nhà Nguyệt Thanh uyển.

Trang mẫu có chút nghi ngờ, chập tối còn xuất hiện bồ câu trắng, chẳng lẽ là của tiểu thư, nghĩ tới đây, Trang mẫu phi thân lên nóc nhà bắt lấy bồ câu đưa thư xuống, quả nhiên như bà dự đoán, trên chân bồ câu trắng đưa thư có cột một mảnh giấy.

Trang mẫu khéo léo tháo bỏ mảnh giấy, bút tích của tiểu thư ánh vào trong mắt, khiến cho lòng Trang mẫu đang lo nghĩ bất an dần dần bình phục.

Trong thư chỉ viết: “Trang mẫu, đêm nay ta có chuyện quan trọng phải xử lý không quay về được, đừng lo lắng, ta rất tốt, ngày mai sẽ hồi phủ, nếu như sáng mai ta vẫn chưa trở về, mẫu thân tới tìm thì người nói ta đã xuất phủ từ sớm. Lam Lăng Nguyệt tự tay viết.”

Mặc dù tiểu thư không nói rõ tình hình bản thân, nhưng từ trong thư Trang mẫu có thể thấy được tiểu thư có vẻ như không bị thương tích gì, phong thư này càng có thể xác định đích thực tiểu thư có thế lực của riêng mình, bồ câu đưa thư này giống như đã trải qua huấn luyện đặc thù mà thành, so với bồ câu đưa thư bình thường nhạy bén hơn. 

Trang mẫu trở về phòng trả lời cho tiểu thư một bức, sau đó cột lên người bồ câu đưa thư, thả nó về theo đường cũ, biết hiện tại tiểu thư bình an thì bà yên tâm, đợi ngày mai tiểu thư trở về, bà phải hỏi đến tột cùng ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, mặc dù hiện tại tiểu thư có thể một mình gánh vác, nhưng suy cho cùng nàng vẫn còn nhỏ tuổi, bà tuyệt đối không để cho tiểu thư chịu thiệt.

Buổi tối Lam Lăng Nguyệt chẳng có hứng thú ăn uống, đã tiêu hao quá nhiều tinh lực cho chuyện xảy ra ngày hôm nay cùng với nội lực lên người Âu Dương Mặc Thần, chỉ húp qua bát cháo, nàng liền ăn không vào nữa, hôm nay thật sự quá mệt mỏi, mặc dù lúc này mới xẩm tối, vậy mà nàng đã có cảm giác chỉ muốn ngả đầu đi ngủ.

Đúng lúc nàng đang ngồi bên cạnh gương đồng tháo mặt nạ hồ lý quỷ, thả tung búi tóc, bên cạnh cửa sổ tẩm phòng truyền đến mấy tiếng kêu của bồ câu đưa thư, Lam Lăng Nguyệt buông cây lược gỗ đi tới bên cạnh cửa sổ.

Tháo cởi hồi âm của Trang mẫu được cột trên thân bồ câu đưa thư, nét chữ sạch sẽ sảng khoái của Trang mẫu, một chút cũng không giống cách viết của một mẫu bình thường, Lam Lăng Nguyệt thấp giọng đọc theo nội dung trong thư: “Bình an là được, bên ngoài cẩn thận, nhớ kỹ.”

Ngôn từ đơn giản thẳng thắn thật phù hợp với phong cách xử lý của Trang mẫu, Lam Lăng Nguyệt theo thói quen đọc xong thư liền dưới ánh đèn tiêu hủy nội dung bức thư, Trang mẫu đã nhận được tin thì nàng yên tâm, có Trang mẫu yểm hộ, cho dù ngày mai nàng về Lam phủ muộn, cũng sẽ không sợ mẫu thân lo lắng, nàng tăng nhanh cước bộ, phải nhanh chóng tra ra hồi năm tuổi ở Lam phủ đã xảy ra chuyện gì, nàng phải mau chút để mẫu thân và đệ đệ rời khỏi cái nơi thâm trạch Lam phủ bám đầy dơ bẩn này.

Sau khi rửa mặt xong xuôi lại ngồi bên cạnh gương đồng, nhìn dung nhan phản chiếu lại trong gương đồng còn dính giọt nước, dung nhan này bị Trang mẫu hao tổn tâm sức che giấu mấy năm, rốt cuộc đằng sau gương mặt này ẩu giấu cái gì, vì sao mỗi lần Trang mẫu muốn nói lại thôi, trong trí nhớ của kiếp trước, từ năm mười tuổi đến mười lăm tuổi cũng không đề cập tới dung nhan này cũng như bất kì đầu mối nào có thể tra, xinh đẹp như vậy, đặc biệt tròng mắt so với bản thân lúc ở hiện đại còn thâm thúy mê hoặc hơn, nàng chỉ cảm giác phía trước mình bị màn sương mù dày đặc che kín, nàng không thể để bản thân lạc lối, nàng là Lam Lăng Nguyệt độc nhất vô nhị.

Sau khi tự trấn an bản thân, Lam Lăng Nguyệt lên trên giường tu thân dưỡng tính, ngày mai phải an bài Trầm đường chủ phụ trách huấn luyện một nhóm ám vệ chuyên biệt phụ trách điều tra toàn bộ chuyện đã xảy ra vào chín năm trước tại Lam phủ, nàng muốn giải quyết tận gốc.

Cả đêm Lam Lăng Nguyệt không tài nào ngủ yên giấc, từ sau khi khôi phục trở về dung nhan thật, hầu như mỗi tối nàng đều nằm mơ nghe thấy tiếng nữ hài khóc, hơn nữa nữ hài kia luôn quay lưng lại với mình, không nhìn rõ, hơn nữa loáng qua rồi biến mất, đêm dài nhiều mộng khiến Lam Lăng Nguyệt tỉnh giấc sớm.

Mặc dù tối hôm qua rất vất vả để ngủ, nhưng sau khi rời giường rửa mặt, tinh thần Lam Lăng Nguyệt vẫn khoan khoái như thường, mặc xong đồ, rồi đi luyện kiếm ở hậu viện, luyện xong xuôi, toàn bộ khí tức thông thuận, nhớ tới Âu Dương vẫn đang ở trên giường băng trong mật thất, liền đeo mặt nạ hồ ly quỷ sai tỳ nữ đi theo mang chút cháo rồi tiến về phía mật thất.

Vặn mở cơ quan mật thất, lúc này Âu Dương Mặc Thần vẫn đang ngồi luyện tâm pháp, nghe thấy tiếng cơ quan mật thất chuyển động, hắn vẫn ngồi nghiêm chỉnh, đến đầu cũng không nâng, tuy vậy lúc này trên mặt hắn đã khôi phục lại màu sắc bình thường, màu xanh đỏ đã tan đi, có lẽ hàn khí từ giường băng khiến cho Lam Lăng Nguyệt có loại ảo giác dòng khí âm lãnh trên người Âu Dương Mặc Thần thêm trầm trọng.

“Còn sống không.” Lam Lăng Nguyệt lạnh giọng dò hỏi Âu Dương Mặc Thần, nàng nguyện không muốn lặp lại cái loại việc ngu ngốc mặt nóng dán lên cái mặt lạnh như băng của tên kia nữa đâu.

“Sống.” Âu Dương Mặc Thần đứng dậy bước xuống khỏi giường băng, năm nay độc phát sớm, cuối cùng hắn cũng coi như chịu đựng vượt qua, lúc trả lời giọng điệu cố thoải mái hết sức, dù sao mệnh của mình là do nàng cứu, tuy nhiên năm tháng hình thành kiểu cách nói chuyện, khiến khắn không khỏi có chút cứng nhắc.

“Ngươi dùng qua bát cháo nóng này, ta giải phong huyệt cho ngươi là ngươi có thể đi rồi, lần sau cách xa của lớn Quỷ Trung đường của ta một chút, đừng để ta nhìn thấy ngươi.” Dù sao Lam Lăng Nguyệt cũng là nữ nhân, hơn nữa nàng còn là một nữ nhân ghét kẻ ác như thù địch, hôm qua Âu Dương Mặc Thần đắc tội nàng, ghê tởm hơn chính là nàng cẩn thận chăm sóc, còn bị hắn ôm lấy, kết quả người này lại dùng giọng điệu như vậy để đáp trả, thúc có thể nhịn, thẩm có thể nhẫn, Quỷ La Sát nàng tuyệt đối không thể bỏ qua.

Âu Dương Mặc Thần không nói hai lời liền mặc kệ cháo nóng một hơi húp cạn, đối với các loại tình cảm hắn đều lạnh lùng, càng không thích biểu lộ tình cảm cá nhân, hiện tại hắn đang khôi phục lại bình thường, nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua cũng cảm thấy bản thân có chút quá đáng, nhưng hắn lại không biết làm cách nào nói lên ba chữ xin lỗi, chỉ có thể trầm mặc.

Lam Lăng Nguyệt thấy Âu Dương Mặc Thần im lặng húp một hơi hết sạch, rồi để hắn xoay người, cởi áo, phóng châm giải mấy huyệt mà hôm qua đã khóa lại sau đó hạ lệnh đuổi khách.

“Quỷ Trung đường phục vụ đến đây là kết thúc, tiền chẩn bệnh là một nghìn lượng, Hoa Ngữ sẽ theo ngươi về vương phủ nhận tiền, bổn đường không nhận nợ, kết thúc trong ngày hôm nay.” Lam Lăng Nguyệt thu lại tất cả ngân châm, phân phó tỳ nữ Hoa Ngữ đi cùng đợi một lát rồi đi lấy tiền, sau đó rời khỏi mật thất, không dư lời với Âu Dương Mặc Thần.

Âu Dương Mặc Thần mặc y phục chỉnh tề, rời khỏi mật thất, một ngày một đêm hắn không tắm rửa, trên người vô cùng không thoải mái, hơn nữa trên y phục còn dính vết máu, hắn vốn mắc bệnh ưa sạch sẽ rất nặng, hiện tại hết sức khó chịu, trơ mắt nhìn Quỷ La Sát rời khỏi, từ đầu tới cuối hắn cất không nổi tiếng xin lỗi kia, trong lòng có tia mất mát không dễ phát hiện, cái này không nên nằm trong tính cách của hắn mới phải.

Thuê xe ngựa, cùng tỳ nữ kia trở về Thần vương phủ, vừa mới hồi phủ, quản gia Vương Phúc vội tiến lên đón, cả ngày hôm qua chủ tử không trở về, lúc xế chiều hoàng thượng từng phái người đến dò hỏi xem vương gia đã hồi phủ chưa, sáng nay lại có thái giám đến dò hỏi vương gia vẫn chưa hồi phủ sao, nếu vương gia hồi phủ thì báo lại Vương gia lập tức tới gặp vua, ông từ nhỏ chứng kiến vương gia lớn lên, lo lắng vương gia có xảy ra chuyện gì không, nhìn thấy trên mặt vương gia không có chút hồng hào, vô cùng tái nhợt, không khỏi có chút lo lắng.

“Vương gia, ngài đã trở về, để ta an bài người chuẩn bị dược dục cho người tắm rửa.” Vương Phúc biết Vương gia vô cùng ưa sạch sẽ, không nhắc tới sự việc thánh chỉ trước mà là an bài cho hắn tắm rửa trước. 

“Được, an bài xong tới trướng phòng lấy hai ngàn lượng bạc giao cho nàng, ta về phòng trước.” Hiện tại Âu Dương Mặc Thần không muốn nhiều lời, hắn chỉ có thể chi trả gấp đôi tiền khám chữa để chứng tỏ sự áy náy trong hắn.

“Vâng, nô tài đi ngay, cô nương người đi theo ta.” Vương Phúc nhìn thấy nữ tử trang điểm như tỳ nữ nhà nào đó phía sau chủ tử, dù sao chuyện của vương gia ông cũng không suy đoán, làm nô tài, chuyện ông cần làm là nghe lời.

Vương Phúc lấy ra hai nghìn lượng bạc từ trướng phòng giao cho Hoa Ngữ, Hoa Ngữ liền trở về phục mệnh, còn Âu Dương Mặc Thần thì lại chìm đắm trong dược dục, lại thêm một năm trôi qua, năm tiếp theo chắc sẽ là màu lam, có phải hắn nên chúc mừng bản thân lại giãy giụa trong tay diêm vương thêm một năm không.

Nghĩ tới những điều này, bàn tay đang nắm thùng tắm tăng thêm lực, đến tận khi trên thùng tắm lưu lại vết lõm rất sâu, hắn mới thả lỏng bàn tay, đứng dậy, mặc lên người bộ cẩm bào màu đen sạch sẽ, cầm kiếm chuẩn bị đi tìm Ôn Vân Mặc uống rượu, hắn cần tìm thứ để xả cơn bực tức này, mà rượu mạnh chính là cách thức tốt nhất.

Vương Phúc vẫn ở ngoài cửa hầu hạ thấy vương gia đi ra, liền thận trọng tiến về phía trước thỉnh an.

“Có phải Vương quản gia có việc cần hồi bẩm không.” Âu Dương Mặc Thần ra hiệu cho ông đứng dậy rồi đặt nghi vấn.

“Vương gia, rạng sáng nay, Đào công công đến đây truyền lời, hoàng thượng nói sau khi ngài hồi vương phủ thì tiến cung một chuyến.” Vương Phúc truyền lại lời của Đào công công rõ ràng rành mạch cho Âu Dương Mặc Thần.

“Phái người hồi bẩm trừ phi lão ta băng hà, bằng không bản vương cả đời không tiến cung.” Âu Dương Mặc Thần nghe được hai chữ hoàng thượng, toàn thần tản ra hơi thở âm độc, hổ dữ không ăn thịt con, lão ta xưng là phụ hoàng lại dùng thủ đoạn đê hèn tính kế chính mình, khiến hắn ghê tởm, cho dù làm bất cứ chuyện gì đều đặt lợi ích lên hàng đầu.

“Vương gia, như vậy sợ không kéo dài lâu được.” Vương Phúc chấn động mạnh mẽ, lời này của vương gia là đại bất kính, truyền tới tai hoàng thượng sẽ thành chuyện lớn mất.

“Có gì mà không thể làm được, đây là nghiệt do lão ta gây nên, ta đã cho lão ta rất nhiều cơ hội, trời sập có bản vương chống.” Giọng nói Âu Dương Mặc Thần không chút hòa hoãn, dặn dò qua loa vài câu liền ra ngoài tới Bách Thảo đường tìm Ôn Vân Mặc. 

Vương Phúc đành nhắm mắt phái một tên thị vệ truyền lại hồi bẩm của Vương gia lên trên, những lời này không biết sẽ đưa tới nhiều sóng to gió lớn như nào đây.

Trong khi đó Hoa Ngữ cầm hai nghìn lượng bạc ngồi xe ngựa gấp gáp trở về, giao bạc cho trướng phòng nhập sổ sách xong, cầm theo tờ khai chứng minh trướng phòng lập ra đến chỗ chủ tử phục mệnh.

Tới thư phòng chủ tử gõ vài cái lên cửa, được chủ tử cho phép mới bước vào.

“Chủ tử, đây là thu cư* hai nghìn lượng tiền khám chữa mời ngài xem và kiểm tra.” Hoa Ngữ giao thu cư mà trướng phòng lập ra vào tay Lam Lăng Nguyệt.

(Thu cư: biên lai, biên nhận.)

“Hai nghìn lạng?” Lam Lăng Nguyệt nghe đến số ngân lượng hơi sững người.

“Vâng, sau khi thuộc hạ theo Thần vương gia tới thần phủ, hắn phân phó quản gia đến trướng phòng cấp lấy.” Hoa Ngữ lặp lại lời nói lúc đó của Âu Dương Mặc Thần.

“Ta hiểu rồi, ngươi lui xuống đi, đúng rồi, gọi Trầm đường chủ tới.” Có vẻ như Âu Dương Mặc Thần bỏ ra thêm một nghìn lượng là dùng để bồi tội, người này thật sự cho rằng tiền là vạn năng chắc, bất quá mỡ dâng miệng mèo, có tiền không kiếm lời thì đúng là đần độn, nàng mở cửa làm ăn, chiếu cố hắn thời gian dài như vậy, thu một chút tiền lời cũng chẳng quá đáng. 

Xử lý xong việc rất nhiều môn đồ di dời đến Kim Hoa quốc dạo gần đây, Trầm Mai Tuyệt liền tới gõ cửa.

“Chủ tử, ngài tìm thuộc hạ?” Mấy ngày gần đây Trầm Mai Tuyệt phụ trách phần vận chuyển dược liệu, vốn nàng còn lo lắng sau khi Quỷ Trung đường chuyển đến Kim Hoa quốc hiệu ích sẽ giảm xuống, nhưng hiện tại xem ra có dấu hiệu phát triển không ngừng, nàng vô cùng bội phục chủ tử có đôi mắt sắc bén khác biệt.

“Đúng vậy, trước tiên chọn một người có năng lực trong đám thuộc hạ rồi giao công việc ngươi đang làm cho người đó đảm nhiệm, bản đường chủ có một phần việc trọng yếu hơn muốn ngươi thực hiện.” Độ quan sát và nhạy bén của Trầm Mai Tuyệt tương đối cao, tính thận trọng cũng không tệ, đây cũng là nguyên nhân mà nàng tuyển chọn nàng, mặc dù đôi khi nàng thích buông lời can gián, nhưng tuyệt đối trung thành với nàng.   

“Phân phó của chủ tử, thuộc hạ sẽ hoàn thành bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.” Trầm Mai Tuyệt không chút do dự, tinh thần dâng cao. 

“Bản đường chủ sẽ chọn ra mười lăm ám vệ tinh anh cấp cho ngươi sai phái, ngươi đi giúp ta điều tra mọi chuyện phát sinh vào chín năm trước ở Lam phủ, không bỏ qua bất kì một chi tiết nhỏ nào, hạn ngươi một tháng điều tra rõ cho ta.” Lam Lăng Nguyệt suy nghĩ mặc dù năng lực mọi phương diện của Trầm Mai Tuyệt đều khá tốt, hiệu suất làm việc không có gì chê trách, nhưng dù sao vẫn chưa quen thuộc Kim Hoa quốc, vừa mới đến, nàng cũng không muốn tạo áp lực cho nàng, nàng tin tưởng vào tính cách tự kiềm chế của Trầm Mai Tuyệt.

“Nhất định thuộc hạ sẽ không để xảy ra sơ sót, tranh thủ mọi lúc để rút ngắn thời gian.” Trầm Mai Tuyệt biết chủ tử là đại tiểu thư Lam gia, chủ tử muốn tra sự tình chín năm trước ở Lam gia khẳng định có dụng ý khác, chủ tử đối xử chân thành với mình như vậy, lúc ở Hỏa Linh quốc mình cũng mạo phạm chủ tử, nhưng chủ tử lại không giáng tội mình, nàng sẽ hoàn thành để không phụ lòng.

“Tốt, cầm lệnh bài của bản đường chủ đi chọn người đi.” Lam Lăng Nguyệt gật đầu rồi đưa lệnh bài La Sát bên hông cho Trầm Mai Tuyệt, ý tứ rất rõ ràng, ngươi muốn làm gì thì làm.

Bàn giao xong xuôi việc quan trọng nhất trong lòng, Lam Lăng Nguyệt đứng dậy lắc lư phần vai cổ có chút đau nhức, đổi cẩm bào thành y phục, đeo mặt nạ da người, nàng trở về Lam phủ, nàng sợ mẫu thân tìm không được nàng sẽ lo lắng, Lam Lăng Nguyệt sửa sang lại đầu tóc, tiểu Hỏa Nhi ló cái đầu từ trong chăn không ngừng kêu meo meo, nó muốn cùng chủ nhân về Lam phủ, nó không muốn ở một mình trong căn phòng không bóng người này, không có chủ nhân thật sự buồn chán.

“Tiểu Hỏa Nhi, ngoan nào, em theo ta sẽ rất dễ bại lộ thân phận, ở đây thoải mái biết bao.” Nghe thấy tiếng kêu của tiểu Hỏa Nhi, Lam Lăng Nguyệt ôm tiểu Hỏa Nhi hai mắt vẫn đang ươn ướt vào lòng, dỗ dành một hồi, tiểu manh vật này theo bên mình, quả thật cũng đem đến cho mình rất nhiều niềm vui.

“Meo ~ ~.” Tiểu Hỏa Nhi không ngừng dùng đầu dụi dụi trong lòng Lam Lăng Nguyệt, tuyệt chiêu giết người của tiểu Hỏa Nhi chính là làm nũng. 

“Kháng nghị vô hiệu, ngoan ngoãn ở đây, Hạ Ca và Đông Thanh cũng không đi, hai người các nàng sẽ chơi với em.” Lam Lăng Nguyệt đặt tiểu Hoa Nhi đang làm nũng lên trên giường, phản đối ý đồ làm nũng dẫn theo của nó.

“Meo~.” Tiểu Hỏa Nhi biết tuyệt chiêu của mình bị vô hiệu lực, liền vô cùng an phận, may mắn còn óc hai mỹ nữ tỷ tỷ chơi với mình.

Lam Lăng Nguyệt chơi đùa cùng tiểu Hỏa Nhi một lúc, rồi lên xe ngựa trở về Lam phủ. Mà giữ cửa hôm nay vừa thấy Lam Lăng Nguyệt liền tỏ ra sợ sệt, nhớ đến hành động náo loạn của hai nha hoàn ngày hôm qua truyền ra ở Lam phủ.

Lam Lăng Nguyệt cũng không trở về Nguyệt Thanh uyển ngay mà tới uyển của mẫu thân.

Tại Vân Thanh uyển, lúc này tiểu Hạo nhi đang chạy loạn bên trong, Thủy Tinh thì lại đuổi theo phía sau muốn mặc áo khoác cho tiểu Hạo nhi, dù sao bây giờ đang là trời đông giá rét, sáng sớm nhiều không khí lạnh, thể chất tiểu Hạo nhi khá yếu, một khi cảm lạnh sẽ rất lâu mới bình phục.

“Tiểu thiếu gia, ngài mau dừng lại, nhanh nhanh mặc vào.” Thủy Tinh chạy đến thở không ra hơi cuối cùng cũng bắt được tiểu Hạo nhi.

“Ta không muốn mặc, nhiều lắm rồi, ngốc ngốc.” Tiểu Hại nhi bất mãn kháng nghị, quay đầu liền nhìn thấy đại tỷ tỷ, đôi mắt ướt áp chợt sáng ngời, vùng ra khỏi trói buộc của thủy tinh, nhào vào lòng Lam Lăng Nguyệt.

“Tỷ tỷ, tỷ đến rồi.” Từ lâu Lam Lăng Nguyệt đã trở thành nữ đại hiệp trong lòng tiểu Hạo nhi, hắn cực kỳ thích ở cùng đại tỷ tỷ.

“Thủy Tinh đưa y phục cho ta, ngươi bận cứ đi đi, Hạo nhi giao cho ta.” Lam Lăng Nguyệt khẽ cười ôm tiểu Hạo nhi mũm mĩm vào trong lòng, nhận lấy y phục của tiểu Hạo nhi từ trong tay Thủy tinh.

“Tỷ tỷ, có thể không mặc được không, tỷ xem tiểu Hạo nhi sắp thành quả cầu rồi đây này, đi học cứ bị bọn họ cười nhạo, nói em là quả cầu thịt, rất nhiều tiểu cô nương trước đây thích chơi cùng em cũng không để ý em nữa, còn nói qua mùa đông sẽ chơi lại với em.” Tiểu Hạo nhi lắc lắc cái bụng bị mặc đến phình ra, bĩu môi, phụng phịu.

Những lời tiểu Hạo nhi đâm trúng điểm cười của Lam Lăng Nguyệt, có cần đáng yêu như thế hay không, nàng cũng không nhận ra tiểu Hạo nhi có khuynh hướng yêu sớm, hắn quá đơn thuần, nghe mẫu thân nói thể chất tiểu Hạo nhi khá kém, sợ lạnh, nếu muốn tránh cho đệ đệ của nàng ngày nào cũng bị bó thành quả cầu thịt, biện pháp chỉ có thể giúp hắn điều trị thân thể.

“Tiểu Hạo ngoan, mặc vào nào, tỷ tỷ bảo đảm không cần qua mùa đông, các tiểu nữ hài sẽ tranh nhau tới chơi với em, chẳng qua điều kiện trên hết là em phải mặc quần vào trước nếu không sẽ bị cảm, tỷ tỷ giúp em điều trị thân thể, điều trị vô cùng khỏe mạnh, đến lúc đó em không cần phải mặc nhiều lớp áo như vậy, được không?” Lam Lăng Nguyệt dỗ dành tâm hồn nhỏ bị tổn thương của tiểu Hạo nhi, như thế đệ đệ đáng yêu nhất định phải nắm trong lòng bàn tay.

“Thật không? Tỷ tỷ nói phải giữ lời, chúng ta ngoắc tay.” Tiểu Hạo nhi nghe thấy tỷ tỷ nói có biện phận không cần qua mùa đông vẫn có thể khiến mấy tiểu cô nương ấy “hồi tâm chuyển ý”, khỏi nói vô cùng cao hứng, vươn ngón tay út mập mạp muốn ngoắc tay với Lam Lăng Nguyệt không được thay đổi.

Đúng lúc này Thu Nhược Thủy từ tiền thính bước ra nhìn thấy nữ nhi và tiểu nhi tử tươi cười rạng rỡ bên trong uyển, một ngón tay hơi lớn ngoắc lấy một ngón tay nhỏ bé, trên mặt bà hiện ra nụ cười hạnh phúc, đôi khi hạnh phúc không cần đến tình yêu tô điểm, so ra hạnh phúc mà tình thân đem đến còn lớn hơn, là một thứ tình có sức mạnh lan tỏa
Bình Luận (0)
Comment