Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 70

Lời đề nghị của Lam Lăng Nguyệt khiến vẻ mặt ủ rũ của Hắc Phong hơi giãn ra, đúng vậy, càng lo lắng sẽ càng loạn, nhưng thất tình lục dục của con người rất khó kiểm soát.

“Tiểu nha đầu, không ngờ bây giờ ngươi lại làm dược thiện, so với ta còn giỏi hơn nhiều lần, vậy chúng ta đi làm thôi, mấy hôm trước đồ đệ ta độc phát, hiện tại thân thể chắc chắn vẫn chưa hồi phục lại, cứ nghĩ tới cái lão hoàng đế khốn khiếp kia làm ra việc như vậy với hắn, lòng ta bị lửa đốt cháy chỉ muốn tìm nơi xả giận.” Hắc Phong càng nói càng kích động, tính dùng các loại biểu tình để diễn tả tâm trạng của ông lúc này.

“Thể chất đệ đệ tiểu Hạo nhi của con gầy yếu, mới sáu tuổi thôi, nếu cứ rập khuôn dùng trung dược điều trị, không phải một biện pháp tốt, dược thiện lành tính, đối với thân thể cũng không gây nguy hại, cho nên con mới nghiên cứu, thân thể đồ đệ người cũng không có suy yếu như người nói, coi hắn giống với Lâm muội muội* hay sao mà yêu chiều hắn như thế.” Lam Lăng Nguyệt liếc mắt, sức lực của tên Âu Dương Mặc Thần kia bẻ gãy sừng trâu, hơn nữa còn mắc bệnh hoang tưởng bị hại, sao có thể dễ dàng bị ai mưu hại.

(Lâm muội muội: Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, người con gái ốm yếu từ khi sinh ra, thân thể mỏng manh, nhiều bệnh.)

“Hôm nay ta kiểm tra hắn, quả thực cũng không tệ lắm, đây là công lao của Quỷ La Sát, đúng rồi, con có biết Quỷ La Sát không, lúc ở Hỏa Linh quốc có gặp qua một lần, nói chung nàng ấy khiến ta có cảm giác quen thuộc, đặc biệt là đôi mắt, dường như ánh mắt của nàng với con có chút hao hao, nhưng nhìn kỹ lại không giống lắm.” Lúc Hắc Phong hình dung lại Quỷ La Sát, liền quan sát cặp mắt của Lam Lăng Nguyệt, so sánh điểm khác nhau giữa hai người.

Lam Lăng Nguyệt nghe Hắc Phong nói rằng mình và Quỷ La Sát có nét chung, tim đã muốn vọt tới cổ họng, nếu như sư thúc phát hiện ra manh mối, khụ khụ, đoán chừng sẽ tính sổ với mình vụ ở Hỏa Linh quốc, thừa dịp hiện tại ông vẫn đang rối rắm, tốt nhất nên dời sự chú ý của ông.

“Sư thúc, người xem bây giờ cũng đã giữa trưa, chúng ta không nên lãng phí nhiều thời gian, nhanh chóng đi làm dược thiện thôi, sau đó mang đi đưa cho đồ đệ của người.” Lam Lăng Nguyệt cắt ngang dòng suy nghĩ của Hắc Phong, tính dùng dược thiện tác động.

“Nói cũng đúng, sớm muộn sẽ có ngày ta nhớ được gặp qua ở đâu, chúng ta nên làm chính sự trước, đợi đến khi giải quyết vấn đề về đồ đệ ổn thỏa, ta sẽ tới tiếp kiến Quỷ La Sát, dù sao mạng sống của đồ đệ ta là do nàng ấy cứu, thuận tiện luận bàn chút y thuật.” Hắc Phong gật đầu, trên đường theo Lam Lăng Nguyệt tới tiểu trù phòng lẩm bẩm một mình.

Lam Lăng Nguyệt làm món canh ba ba táo đỏ, đầu tiên chuẩn bị đông trùng hạ thảo tươi 10g, một con ba ba sống, táo đỏ 20g, Hắc Phong phụ trách giết ba ba, sau khi tất cả chuẩn bị xong xuôi, xếp nguyên liệu vào trong nồi thêm rượu và gia vị, muối, hành, gừng, tỏi, cốt gà vừa đủ bắt đầu hầm lửa nhỏ.

“Tiểu nha đầu, thơm quá, không ngờ đông trùng hạ thảo còn có thể dùng như thế này, dược thiện này có điển cố với công hiệu gì.” Hắc Phong quạt lửa cạnh bếp đồng thời hứng thú bừng bừng hỏi han.

“Dược thiện này có thể tăng âm ích khí, bổ thận cố tinh, chống mệt mỏi; ba ba có tác dụng bổ dưỡng thận gan, thanh hư nhiệt; đông trùng hạ thảo bổ phổi, ích thận dương; cùng táo đỏ bên trong giúp làm khỏe tỳ, ích khí sinh tân (ra mồ hôi lợi cho khí), giải độc, bảo vệ gan, những thứ này đều rất tốt cho thân thể khỏe mạnh, bảo đảm đồ đệ của người rất thích.” Lam Lăng Nguyệt bốc phét tác dụng của dược thiện, với cả con ba ba cũng là biểu tượng trường thọ nha, rất thích hợp để ăn vào thọ tinh*, dù gì cũng có câu vương bát ngàn năm, rùa vạn năm không phải sao.

(Thọ tinh: người được chúc thọ.

Vương bát: ba ba, còn nghĩa khác là câu chửi xéo… không hiểu có phải chị có ý chửi anh không nữa.

Hix… edit đoạn này phải đi đọc quảng cáo các loại thuốc OTL)

“Oa, phẩm vị của tiểu đồ đệ thật đặc biệt, chờ đồ đệ ta ra ngoài, sư thúc ta sẽ ở trong Lam phủ con một thời gian, đến lúc đó con không cần lo ăn lo uống cho ông già này, chỉ cần mỗi ngày nấu dược thiện cho ta là được.” Hắc Phong thỉnh thoảng nhìn vào trong nồi hầm kiểm tra độ chín của dược thiện.

“Còn mỗi ngày nấu dược thiện? Sư thúc, người nên bỏ qua cho con đi, sư điệt làm không nổi, người đừng nhìn liên tục nữa, dược thiện này phải hầm quá một canh giờ mới nhừ, người có thể vận động trong uyển một chút, ta tới chỗ mẫu thân một chuyến, tay nghề làm cao điểm của mẫu thân ta rất giỏi, dù sao cũng là sinh thần của tên chết tiệt lòng dạ hiểm độc Âu Dương Mặc Thần, nhờ mẫu thân ta làm cho hắn vài cái bánh thọ bao cùng cao hoa quế mang đến, bớt cho con quỷ xoi mói cảm thấy dược thiện chán ngấy không đủ dính miệng.” Lam Lăng Nguyệt không phải bình thường không hay nói với Hắc Phong, nếu mỗi ngày ông dính ở Lam phủ, sao nàng còn có thể ra cửa nữa, đến lúc đó từng giờ từng khắc nằm trong sự kiểm soát của ông, sớm muộn sẽ bại lộ thân phận, nàng mới không ngu mà đi nhóm lửa tự thiêu.

“Nhìn không ra, suy nghĩ của tiểu nha đầu trở nên tinh tế như thế, ha ha, nghe giọng điệu của con hẳn là đã tiếp xúc với tiểu đồ đệ của ta không chỉ một lần, ngay cả khẩu vị của hắn cũng đắn đo, không phải con coi trọng đồ đệ của ta chứ, dù sao các ngươi nam chưa cưới xin nữ chưa xuất giá, cũng rất xứng, sư thúc cực kỳ cam tâm tình nguyện làm mai giúp con, đồ đệ của ta hoàn toàn không có sở thích xấu nào, là một nam nhân tuyệt thế.” Tựa như Hắc Phong ngửi được mùi vị gian tình, ra sức đào bới đến tận cùng.

“Người còn ghép cặp linh tinh cẩn thận con đốt sạch râu mép của người, xú lão đầu, cho người vài phần màu sắc ngươi liền xem thành vàng tự thiếp lên chính mặt mình, cái bộ mặt lạnh như băng, đến kẽ nứt cũng lạnh, ai muốn sánh đôi với hắn chứ, ở yên đây, nói thêm câu nữa, dược thiện và thọ bao cũng đừng hòng có, ngay cả người cũng đuổi ra ngoài.” Lam Lăng Nguyệt nghe Hắc Phong tự chủ trương muốn gán ghép nàng và Âu Dương Mặc Thần, tái mặt, lão đầu này thật giỏi làm loạn, coi như nàng đã hiểu rõ đôi chút, chỉ cần dính dáng tới Âu Dương Mặc Thần thì sẽ không có việc gì tốt.

Hắc Phong bị Lam Lăng Nguyệt dọa một trận cũng biết điều hơn nhiều, buồn thiu nhìn Lam Lăng Nguyệt rời đi, lẩm bẩm: “Xem ra sư huynh nói là chân lý, đắc tội ai cũng không thể đắc tội nữ nhân, đặc biệt nữ nhân không giống nữ nhân như tiểu nha đầu.”

Lúc Lam Lăng Nguyệt tới Vân Thanh uyển, Thu Nhược Thủy đang chăm chú thêu thùa, tiểu Hạo nhi tới học đường, trong lúc rảnh rỗi bà liền ngồi thêu hoa mẫu đơn giết thời gian.

“Mẫu thân thêu đẹp quá, so với hoa thật còn tinh tế hơn mấy phần.” Lam Lăng Nguyệt im lặng không lên tiếng tới bên cạnh Thu Nhược Thủy khen ngợi tay nghề thêu thùa của mẫu thân.

“Hôm nay cái miệng nhỏ này lại ngọt như vậy, tiến vào cũng không hô lên một tiếng, cố ý dọa mẫu thân hả.” Thu Nhược Thủy tràn đầy ý cười, môi đỏ mọng nâng lên một vòng cung, trêu đùa với cô con gái bất ngờ chạy đến.

“Đây là Nguyệt nhi tấn công bất ngờ, đến làm nhiệm vụ kiểm tra, biểu hiện của mẫu thân không tệ, có thể cho mẹ tám mươi điểm.” Lam Lăng Nguyệt ôm Thu Nhược Thủy từ phía sau, thân mật trêu chọc.  

“Đột ngột đến, có chuyện gì phải không, nhìn con vội vã như vậy, tuyết trên người còn chưa rơi hết xuống, còn không biết phủi qua, tuyết tan ướt y phục rất dễ cảm lạnh.” Thu Nhược Thủy vừa nói, vừa đứng dậy phủi hộ Lam Lăng Nguyệt tuyết trên người.

“Mẫu thân thật tinh mắt, cái gì cũng không thể gạt được mẹ, Nguyệt nhi muốn nhờ mẫu thân làm giúp vài cái bánh thọ bao và cao hoa quế, hôm nay là sinh thần của một bằng hữu vừa quen tại cung yến mấy ngày trước, nữ nhi muốn tặng lễ vật độc đáo một chút, dù sao cao hoa quế ngoài tửu lâu ăn chẳng ngon bằng mẫu thân làm.” Lam Lăng Nguyệt làm nũng, khen mẫu thân đồng thời nói rõ ý đồ đến.

Không thể không nói trò này của Lam Lăng Nguyệt vẫn tác dụng với Thu Nhược Thủy, xoa đầu cưng chiều Lam Lăng Nguyệt vài cái, liền đặt khung thêu trong tay xuống đứng dậy chuẩn bị tới tiểu trù phòng, nữ nhi đã tự mình lên tiếng, bà không thể không làm thọ bao cùng với cao hoa quế. 

“(*^__^*) hì hì, mẫu thân tốt nhất, cảm ơn mẫu thân.” Lam Lăng Nguyệt hiểu đây có nghĩa là mẫu thân đã đồng ý, liền hôn nhẹ một cái lên mặt Thu Nhược Thủy, công khai bày tỏ tình yêu của nàng với mẫu thân.

Thu Nhược Thủy bị cảm giác nóng ấm bất chợt, hơi sủng sốt, sau đó cười ngọt ngào, kéo Lam Lăng Nguyệt đi về phía cao điểm phòng tại Vân Thanh uyển.

Lúc Lam Lăng Nguyệt đối diện với Thu Nhược Thủy cố gắng giúp đỡ, nhưng đến cuối cùng bột dây dính đầy tay, càng giúp càng hỏng, y phục toàn thân đều được tẩm bột trước sau, tấm lòng giúp đỡ cũng theo đó mà chết yểu, lặng lẽ đứng tại chỗ nhìn mẫu thân khéo léo, từng chút một biến nắm bột thành các loại cao điểm tinh xảo.

Lam Lăng Nguyệt đặt những khuôn cao hoa quế kia vào tầng thấp nhất lồng hấp, Thu Nhược Thủy vội vã đặt tiếp tám cái bánh thọ bao vào một ngăn khác trong lồng hấp, qua khoảng chừng nửa canh giờ, hương thơm thọ bao cùng với cao hoa quế xông vào mũi, Lam Lăng Nguyệt tính toán canh giờ dược thiện bên kia hẳn cũng chín tới rồi.

“Mẫu thân, có hộp đựng thức ăn nào không cho con mượn dùng, con phải nhanh chóng mang đi tặng, buổi tối chắc sẽ về trễ một chút.” Lam Lăng Nguyệt vừa giúp bốc cao hoa quế và thọ bao ra, vừa hỏi Thu Nhược Thủy khay đựng.

“Con bé ngốc này, làm việc luôn hấp tấp, đừng nóng, con cứ xếp bánh ngọt vào trong khay trước đi đã, mẹ sẽ sai Thủy Tinh lấy hộp đựng đến.” Thu Nhược Thủy lắc đầu, nữ nhi càng lúc càng chẳng có nét chín chắn của con gái nhà người ta rồi.

Lúc Thủy Tinh mang tới hộp đựng, Lam Lăng Nguyệt đã xếp xong cao điểm ra khay, cáo biệt Thu Nhược Thủy, cũng không để tâm đến tuyết rơi càng lúc càng nhiều chạy vội về phía Nguyệt Thanh uyển. 

“Chậm một chút, đường trơn đấy, nhanh trở về nhé, đừng ở lại quá muộn.” Phía sau truyền đến âm thanh căn dặn không yên lòng của Thu Nhược Thủy.

“Dạ, mẫu thân mau trở về phòng đi.” Lam Lăng Nguyệt vừa đáp lại vừa tăng tốc, tuyết rơi dày đặc, lúc nàng ra khỏi Nguyệt Thanh uyển chỉ mới lất phất, lúc này đã lớn như vậy rồi.

Khi nàng trở lại tiểu trù phòng Nguyệt Thanh uyển, chỉ thấy Hắc Phong đang trông coi dược thiện đã trào sôi, đi tới đi lui, hiển nhiên đã chờ rất lâu rồi, hơn nữa cơm trưa cũng không ăn, bụng lúc này đánh trống ầm ĩ, chọc Lam Lăng Nguyệt vừa tới đã ôm bụng cười to.

Nghe thấy tiếng cười, Hắc Phong quay đầu u oán nhìn Lam Lăng Nguyệt, đáng thương ôm bụng mình nói: “Còn cười được, ngươi thử tưởng tượng cảm giác không được ăn cơm lại còn bị mùi thơm dược thiện vây quanh tứ phía một canh giờ xem.”

“Rồi rồi, đây là cao hoa quế mẫu thân con làm, bà biết con thích ăn cho nên làm nhiều một chút, cho người ba cái lấp tạm cái bụng trước, chờ chúng ta hoàn thành chính sự trở về sẽ ăn cơm, hiện tại trước tiên con đi dịch dung trang điểm một chút.” Lam Lăng Nguyệt dùng khăn bắc nồi đất dược thiện đang tỏa hương khắp phòng xuống để nguội đồng thời lấy từ trong hộp đựng giữ nhiệt ra ba cái cao hoa quế đưa cho Hắc Phong.

Hắc Phong gặm miếng cao hoa quế vẫn còn nóng hổi theo Lam Lăng Nguyệt sang căn phòng bên cạnh, dịch dung trong thoáng chốc, riêng Lam Lăng Nguyệt đổi sang nam trang, hai người vội đựng dược thiện vào trong hộp đựng đồ ăn, đón gió tuyết ra khỏi phủ, chuyến đi này Lam Lăng Nguyệt cầm theo không ít ngân lượng, hai người thuê cỗ xe ngựa chạy tới phía Tông Nhân phủ.

Bởi vì tuyết rơi, xe ngựa chạy khá chậm, tốn gần một canh giờ mới đến được Tông Nhân phủ, lúc này bên ngoài Tông Nhân phủ đỗ một chiếc xe ngựa hoàng thất trang trí hết sức xa hoa, ngoài cửa canh gác vô cùng nghiêm ngặt.

“Tiểu nha đầu, nhìn tình hình này chắc có người đã đi trước chúng ta một bước, nhìn xe ngựa không phải thái tử thì là vương gia, chúng ta tiến vào lúc này có thích hợp lắm không?” Hắc Phong cẩn thận quan sát bốn phía, thì thầm vào tai Lam Lăng Nguyệt.

“Có gì mà không thích hợp chứ, chúng ta đã đến rồi, hơn nữa hoàng thượng cũng không nói là không được đến thăm, nếu như bây giờ không đi, vậy tâm huyết chúng ta hầm dược thiện với làm thọ bao không phải lãng phí sao, bắt buộc phải vào.” Lam Lăng Nguyệt quét một lượt hàng binh lính trùng điệp xung quanh, ý bảo Hắc Phong thẳng lưng lên, hai người đi về phía cửa vào của Tông Nhân phủ.

“Đứng lại, hai người các ngươi muốn làm gì?” Vừa tới cửa liền bị hai thủ vệ chặn lại, đánh giá hai người một phen, lạnh giọng chất vấn.

“Quan gia, chúng ta bên Thần vương phủ, hôm nay là sinh thần của Thần vương chúng ta, mặc dù hiện giờ chủ tử đang ở trong Tông Nhân phủ, nhưng dù sao thân phận của chủ tử là quý báu, quản gia chúng ta cố ý sai người làm canh sâm và thọ bao cao điểm, phân phó tiểu nhân nhất định phải để vương gia uống.” Lam Lăng Nguyệt khúm núm đè thấp âm điệu, cùng lúc kín đáo nhét bạc trong tay áo cho quan binh đang chặn đường họ đi.

“Vậy sao, hóa ra là bên Thần vương quý phủ, vậy vào đi, nhưng mà nhanh lên một chút, dù sao với tình hình hiện tại của Thần vương, các ngươi không tiện ở lâu được.” Nhìn hai người trước mắt ở Thần vương quý phủ, hơn nữa còn hào phóng như vậy, thủ vệ tự nhiên cho hai người tiến vào, dẫn hai người tới nơi giam giữ Thần vương.

Vào trong địa lao của Tông Nhân phủ, mùi ẩm mốc xộc vào mũi, càng vào sâu, càng cảm thấy bốn phía tối đen như mực đến rợn người, khiến con người ta sởn tóc gáy, đặc biệt là bên trong một nhà lao truyền đến tiếng nữ nhân than khóc, tăng thêm vẻ âm u.

“Hai người bước nhanh theo sát vào.” Thấy hai người phía sau ngó nghiêng khắp nơi, quan binh dẫn hai người theo vào cực kỳ không kiên nhẫn nhắc nhở.

Lam Lăng Nguyệt và Hắc Phong đành rảo bước nhanh hơn, bám sát quan sai kia, dừng lại ở nơi có ánh sáng hắt ra.

“Quan gia, sao không đi nữa, còn chưa thấy chủ tử của ta mà.” Lam Lăng Nguyệt thấy dừng lại đột ngột liền nghi hoặc hỏi.

“Suỵt, đừng lên tiếng, thái tử đang ở đây, chúng ta lui về sau vài bước chờ một lát, đợi thái tử rời đi rồi chúng ra sẽ đi qua, tránh gây phiền phức không cần thiết.” Gã quan sai kia đè thấp giọng xuống, ý bảo hai người giữ im lặng.

Lúc này bên trong nhà lao giam Âu Dương Mặc Thần, cũng không ẩm ướt thê lương như những nhà tù khác, mà đầy đủ mọi thứ, đến lò sưởi cũng có, giường đệm cũng được trải lót chỉnh tề, bên trong nhà lao được quét dọn sạch không tì vết, còn thêm mùi huân hương dìu dịu đặt trong phòng, cửa sổ hướng Bắc có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, thiết kế như vậy trái lại không giống như ngồi trong lao tù, đương nhiên tất cả những chế bị* này đều là của Tông Nhân phủ, Tông lệnh Dạ Phong lại là người của Âu Dương Mặc Thần, cũng là ca ca của Dạ Tình Vũ.

(Chế bị: thiết bị chế tạo.

Ở nhà tù sướng thật…)

“Tạm đệ, ở đây thật tự tại, chẳng thiếu thứ gì, trước khi đến vi huynh còn lo sợ tam đệ ở không quen, đặc biệt sai người mang theo lông cáo, chẳng qua hiện tại xem ra vi huynh lo nghĩ sâu xa rồi.” Thái tử Âu Dương Dục Hi thấy Âu Dương Mặc Thần lạnh lùng ngồi bên cạnh lò sưởi thỉnh thoảng thêm một ít than củi, thấy y tiến vào không thỉnh an chỉ im lặng, có một chút bực bội.

“Ngươi nghĩ thế nào, làm như thế nào là chuyện của ngươi, thèm muốn cuộc sống của ta ở nơi này, ngươi có thể dâng thư cho lão ta tự mình vào sống thử.” Âu Dương Mặc Thần nghe Âu Dương Dục Hi lên tiếng, thờ ơ đáp trả, dù sao thái tử và hắn vốn không chung bàn, lúc này y đến chế giễu trái lại tự mình thêm thắt cho phần tính cách ‘đẹp đẽ’ của y.

“Đã đến đây rồi, tính tình vẫn cao ngạo như vậy, dám đánh cả phụ hoàng, ngươi cảm thấy lần này ngươi có thể bình an bước ra sao?” Âu Dương Dục Hi phẫn nộ với Âu Dương Mặc Thần, mặc dù không biết Âu Dương Mặc Thần uống nhầm thuốc gì mới đối xử với phụ hoàng như vậy, bất quá vừa đúng lúc cho y cơ hội biểu hiện, hôm nay y đã dâng tặng Ngọc Phu Lộ cho phụ hoàng, còn được phụ hoàng tán thưởng.

(Như trẻ con mẫu giáo ấy…)

“Nếu hôm nay ngươi đến chỉ đến nói kháy, vậy ta đã nhận được, ngươi có thể đi rồi, thứ cho thân thể thần đệ mắc bệnh, không thể đứng dậy đưa tiễn.” Âu Dương Mặc Thần lười đôi co với Âu Dương Dục Hi, lạnh giọng hạ lệnh đuổi khách.

Âu Dương Dục Hi vừa sinh ra đã cao cao tại thượng có bao giờ bị chống đối trước mặt mọi người đâu, mặt u ám, phân phó tùy tùng ném lông cáo xuống đất, giận dữ ra khỏi nhà tù, trước khi đi không ngoảnh lại uy hiếp nói: “Âu Dương Mặc Thần, chúng ta cùng xem, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi thoải mái như thế mãi đâu.”

“Mỏi mắt chờ mong.” Tính cách Âu Dương Mặc Thần chưa bao giờ tỏ ra yếu kém, không hề lo lắng úp ngược lại Âu Dương Dục Hi một câu.

Âu Dương Dục Hi vốn là đến để chế nhạo Âu Dương Mặc Thần nhưng không ngờ lại bị hắn chọc khiến cả người tức giận, không khỏi tăng nhanh bước chân, y muốn rời khỏi cái nhà tù ngập ngụa thứ mùi ghê tởm này, tới bên cạnh ba người Lam Lăng Nguyệt, không khỏi đánh mắt qua nhìn, nhìn ba người đồng loạt cúi đầu hành lễ mình, không nhiều lời tới thẳng trước mặt ba người.

“Bộ dạng kiêu căng ngạo mạn ngứa cả mắt, chẳng qua sinh ra ở hoàng gia, nếu như sinh ra ở nhà bình dân cũng chỉ là hạng bất tài.” Hắc Phong và Lam Lăng Nguyệt đều là người tập võ nên thính lực vô cùng tốt, lời Âu Dương Dục Hi nói với đồ đệ của ông trong nhà tù truyền vào tai Hắc Phong không sót một chữ, cho nên khi Âu Dương Dục Hi vừa rời đi thì nhỏ giọng chửi rủa. 

“Phía trước cách hai nhà lao là nơi giam giữ Thần Vương, các người mau nhanh một chút, không nên ở lại quá lâu.” Quan sai dặn xong Hắc Phong và Lam lăng Nguyệt liền để hai người tự đi.

Hắc Phong và Lam Lăng Nguyệt bước nhanh hơn, đi tới nhà lao giam giữ Âu Dương Mặc Thần, không khỏi bị thiết kế nhà lao làm kinh ngạc một chút, ánh mắt Lam Lăng Nguyệt và Hắc Phong đưa mắt nhìn nhau, Lam lăng Nguyệt đã biết tên Âu Dương Dặc Thần tâm địa đen tối sẽ không ngược đãi bản thân, Hắc Phong còn không tin, thế này đã tin chưa.

“Hai người các ngươi là ai?” Âu Dương Mặc Thần nhìn qua hai người xuất hiện bất ngờ, dù sao Hắc Phong được Lam Lăng Nguyệt dịch dung, Âu Dương Mặc Thần không nhận ra cũng là bình thường.

“Đồ đệ, là ta và nha đầu Nguyệt nhi.” Hắc Phong xông tới bám vào song sắt nhà lao, dí sát vào để Âu Dương Mặc Thần nhìn rõ mình. 

Âu Dương Mặc Thần nghe thấy giọng nói của Hắc Phong, lại đưa mắt nhìn Lam Lăng Nguyệt mặc nam trang, liền lấy ra chía khóa xiềng xích nhà lao ở bên hông, mở cho hai người đi vào.

“Chu choa, lần đầu tiên ta thấy bị ngồi tù còn được phân phát chìa khóa nữa đó, Thần vương ngồi tù phong cách cũng khác biệt.” Lam Lăng Nguyệt lúc được Âu Dương Mặc Thần mở cửa lao, vừa vào liền không nhịn được mà nói bóng nói gió.
Bình Luận (0)
Comment