Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 72

Bên tai Lam Lăng Nguyệt không ngừng lặp đi lặp lại lời Âu Dương Mặc Thần, nàng cảm giác tên hồ ly lòng dạ nham hiểm này thật sự đã nhìn ra được điều gì đó, lại giống như không có, kiểu nói mập mờ này đang nói cho mình rằng, một ngày nào đó hắn sẽ vượt qua làn sương mù để khiến nàng hiện nguyên hình ư, nghĩ tới đây, Lam Lăng Nguyệt càng hối hận, đúng là lần này bản thân không nên tới, cũng không nên uống rượu, không uống rượu cũng sẽ không sơ xảy.

“Đồ đệ, con với tiểu nha đầu đang nói chuyện bằng ngôn ngữ câm gì thế, sao ta nghe mà cứ như tìm hoa trong sương mù ấy, mù mù mịt mịt.” Hắc Phong đoạt lấy lời của Âu Dương Mặc Thần trước Lam Lăng Nguyệt một bước, ông cảm giác giữa hai người này lộ ra kỳ quái gì đó.

“Âu Dương Mặc Thần, ta nghe chẳng hiểu câu nào trong lời người cả, ta chờ cái ngày ngươi gạt bỏ đám mây mù, sư thúc, chúng ta nên đi thôi.” Lam Lăng Nguyệt điều chỉnh tâm tình của mình cho tốt, xoay người nhẹ nhàng cười với Âu Dương Mặc Thần, giống như nghe không hiểu lời nói của hắn, làm bộ bản thân là người ngoài cuộc, chào hỏi qua loa rồi kéo Hắc Phong rời khỏi nhà tù, chẳng qua hai người đi khá gấp, để quên mất hộp đựng thức ăn trong nhà tù.

Âu Dương Mặc Thần cũng không nói thêm gì nữa, nhìn bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt tập trung trên tấm lưng mềm mại của Lam Lăng Nguyệt, nam trang giống, dáng vẻ vô cùng lúng túng rời đi giống, nếu như Lam Lăng Nguyệt chính là nữ nhân kia, vậy đúng là thú vị. 

Sau khi ra khỏi nhà tù, ngồi lên xe ngựa trở về, Hắc Phong vẫn liên tục hỏi không ngừng: “Tiểu nha đầu, hôm nay trong lúc ngươi và Mặc Thần nói chuyện, hiện ra sương mù dày đặc, bí hiểm không ngừng, hơn nữa có vài lần ngươi còn cố gắng lảng sang chuyện khác, có phải năm năm trước ngươi và Mặc Thần xảy ra chuyện gì không?”

Tim Lăng Lăng Nguyệt vốn vừa mới có chút ổn định, bị mấy câu của Hắc Phong móc lên, cổ chuyển động qua lại: “Sư thúc, người có cần nhiều chuyện đến thế không, với cả hành động ta cố ý lảng sang chuyện khác rõ ràng vậy ư?”

“Chắc chắn rồi, người xưa nói kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bên ngoài thì tỉnh, toàn bộ chuyển biến biểu hiện của ngươi chạy không khỏi cặp mắt người dưng là ta đâu, ta vừa tỉ mỉ suy nghĩ một chút hình như hồi gặp được ngươi ở Hoa đô chính xác là vào tháng tám, khi đó ngươi mặc y phục nô bộc dẫn theo một nha đầu mặc trang phục tương tự, chạy trốn cực kì hoảng hốt, còn có chút bối rối, nhìn ngang ngó dọc, giống như đang lo lắng điều gì đó.” Bởi tác dụng của rượu, Hắc Phong hơi ngà ngà say tỉ mỉ hồi tưởng lại chuyện năm năm trước.

Lập tức Lam Lăng Nguyệt đau đầu, nhất định hôm nay nàng ra cửa không nhìn hoàng lịch rồi, nếu không đã không ra nông nỗi này, nếu như lời này của Hắc Phong sư thúc truyền tới tai Âu Dương Mặc Thần không sót một chữ, vậy không phải chết toi mình sao.

“Khụ khụ, sư thúc, dừng, đừng kể lại chuyện năm năm trước nữa cho ta, tính cách của người có cần phải lúc tốt lúc xấu thế không hả, lúc xấu có thể quên đi việc mới làm một phút trước đó, lúc tốt, thậm chí đến gia phả nhà người ta người cũng thuộc nằm lòng, kiểu người như người thật quái thai, coi như ta sáng mắt rồi, hôm nay người không biết được tí gì từ ta thì sẽ không bỏ qua đúng chứ.” Lam Lăng Nguyệt bĩu môi, lên án Hắc Phong lão đầu.

“Tuy rằng ta đã có tuổi, nhưng tâm, sáng tựa như gương, sự việc mà ta muốn nhớ kỹ, tự nhiên có thể một chữ không sai, chuyện ta không muốn nhớ, bất luận kẻ nào cũng không thể thúc ép ta, mau kể cho ta nghe đi, năm năm trước ngươi chọc gì đến tiểu đồ đệ của ta thế, khiến hắn có ấn tượng sâu sắc với ngươi đến vậy, nếu ngươi không nói, ta sẽ nói hết những gì ta biết cho tiểu đồ đệ, nhất định hắn sẽ nói cho ta biết.” Hắc Phong dùng lời lẽ đe dọa dụ dỗ Lam Lăng Nguyệt mở miệng, miệng nha đầu này và Bách Diệp sư huynh kín như bưng, nếu không tóm lấy bím tóc của nàng, vậy thì kết quả hôm nay cũng chẳng thu hoạch được gì.

Lam Lăng Nguyệt không ngừng day huyệt thái dương của mình, tại sao nàng phải có một vị sư thúc đặc biệt như vậy cơ chứ, lúc nghiêm túc như người bình thường, lúc bình thường lại như thần, còn là cấp bậc ôn thần nữa.

“Kể cho người biết cũng không sao, nhưng người phải giữ kín bí mật cho ta, không cho phép tiết lộ một câu tình huống người và sư phụ gặp được ta với đồ đệ lòng dạ nham hiểm của người, lại đây chúng ta đập tay thề.” Lam Lăng Nguyệt đành phải nhận lời, căn bản trên đời này không có thứ gì chặn được gió tuyệt đối, nàng cũng không phải người dị hợm, chỉ đành để Hắc Phong sư thúc giữ bí mật giùm nàng. 

“Ta xin thề tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời cho bất cứ ai, nói mau đi.” Hắc Phong vô cùng sảng khoái đồng ý, một bàn tay nhăn nheo đập một cái vào một bàn tay nhỏ nhắn giòn vang.

“Năm năm trước lần đầu tiên ta uống rượu, say xỉn ở Phù Dung lâu, không cẩn thận liền đâm vào ngực của hắn, sau đó rất máu chó hôn hắn, nhưng đó là ngoài ý muốn thôi, với cả đó cũng là nụ hôn đầu của ta nữa, lúc đó đầu óc nóng bừng nên đã vứt lại tiền đồng đổi mới vào năm sau đó rồi chạy, sao biết được đồ đệ của người lại nhất quyết không tha, năm năm rồi còn nhớ rõ cái chuyện đó, thật sự có loại oan gia ngõ hẹp dí sát chân.” Lam Lăng Nguyệt tưởng tượng lại tình cảnh lúc ấy, nhớ tới nụ hôn kia, hai má liền có chút ửng đỏ, dù sao đi nữa nàng cũng là một cô gái, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện xấu hổ. 

"o(∩_∩)o ha ha..." Khi Hắc Phong nghe được phiên bản hoàn chỉnh năm năm trước, nhịn không được cười thành tiếng, cuối cùng đến tận bây giờ ông mới hiểu vì sao trên thân kiếm của đồ đệ lại có thêm hai miếng tiền đồng, cũng hiểu vì sao khi ông dò hỏi lý do, sắc mặt đồ đệ ông lại khó coi như vậy, hóa ra là bị cưỡng hôn, thông tin này thật có sức bùng phá nha. 

Một tràng cười kia của Hắc Phong truyền vào trong tai Lam Lăng Nguyệt đặc biệt chói tai, không khỏi lườm Hắc Phong nói: “Độ hài hước của người thấp thật đấy, ta sắp cháy rụi đến nơi rồi, người còn cười trên nỗi đau người khác, lão đầu, với sự hiểu biết đồ đệ của người, hắn thật sự sẽ liều mạng hành hạ ta ư? Nếu nói như thế, vậy sau này hắn sẽ có thêm hai từ lòng dạ nhỏ nhen, bụng dạ hẹp hòi để hình dung.”

Lúc này Hắc Phong đã xé ngụy trang dịch dung xuống, vuốt vuốt chòm râu, ổn định lại háo hức ban nãy nói: “Hẳn sẽ không đâu, tuy nhiên ngược lại đoán chắc rằng sẽ nhìn ngươi bằng vẻ mặt khó coi, còn về phần dằn vặt với tính kế thì không dám cam đoan.”

Lam Lăng Nguyệt lại cho Hắc Phong một cái lườm, lời này của ông với lời thừa thãi khác gì nhau chứ, ít ra nàng đã chuẩn bị tâm lý, nếu như quả thật Âu Dương Mặc Thần tính kế mình vậy cứ chờ xem, nàng cũng không phải dạng ngồi không, huống hồ hiện giờ hắn còn đang nhảy nhót trong nhà lao, đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn không thể gây hại nàng, nhưng nàng thật sự không yên tâm Hắc Phong lão đầu.

Bởi vì trên đường trở về, tuyết đọng dày trên mặt đất, sau khi Lam Lăng Nguyệt xuống xe ngựa vẫn không quên dặn lại một lần nữa: “Hắc lão đầu, người về Thần Vương phủ thì nói ít đi cho ta, còn chuyện năm năm trước ta kể cho người, người nhất định phải chín mục trong bụng, nếu người dám nói cho Âu Dương Mặc Thần, vậy thì mỗi ngày ta sẽ quấy nhiễu người.” 

Hắc Phong sợ nhất nhìn thấy bộ dạng cười như không cười này của Lam Lăng Nguyệt, hồi ở Thiên Sơn tông, chỉ cần nàng bày ra biểu tình này, biểu thị sẽ có người gặp xui xẻo, nghĩ tới thủ đoạn trừng phạt của nàng, sau khi Hắc Phong gật đầu liên tục, Lam Lăng Nguyệt mới bằng lòng bỏ qua.

Lam Lăng Nguyệt đi vào Lam phủ mới sực nhớ hộp đựng thức ăn hình như để quên ở Tông Nhân phủ rồi, nhẹ nhàng vỗ cái đầu hóa ngốc, rồi đi về phía Nguyệt Thanh uyển, chẳng qua lúc đi tới khúc rẽ đoạn Bích Thủy đầm, nhìn thấy Lam Ngữ Yên đang nói chuyện với một nữ tử mặc một chiếc váy bông màu đỏ tươi, mà Lam Ngữ Yên trong lúc nói chuyện còn thường xuyên chêm thêm vài câu nịnh hót, so với ngày thường vênh váo kiêu căng có sự chênh lệch rõ rệt, sự khác thường như vậy kéo lên hứng thú trong Lam Lăng Nguyệt, liền quành về con đường dẫn tới chỗ hai người kia đi tới.

Còn lúc Lam Ngữ Yên nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt đi tới, liền lớn tiếng chế giễu nói: “Sở tỷ tỷ, đám tuyết này tô điểm cho Bích Thủy đầm thật đẹp đẽ, cảnh đẹp là thế vậy mà lại vì một kẻ tư sắc tầm thường nào đó phá hỏng hứng thú.”

Sở Lưu Ly theo hướng câu nói của Lam Ngữ Yên nhìn sang, liền nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt mà ngày đó tại yến hội đã xúc phạm mình, khóe miệng kéo lên nét cười giễu lạnh lùng, lúc ở hoàng cung, bởi vì Hạ ca ca ở đó, nàng mới không tính toán với nàng ta, hôm nay nàng ta sẽ không có may mắn như thế đâu. 

Khi Lam lăng Nguyệt nhìn rõ nữ tử mặc chiếc váy bông đỏ tươi kia là con gái của thừa tướng Sở Lưu Ly thì không khỏi hơi ngẩn người, Lam Lôi Ngạo là thương nhân, hẳn là đại bác bắn cũng chẳng tới Thừa tướng, Sở Lưu Ly thân là con gái của Thừa tướng sao có thể hạ mình đến Lam phủ.

Thời điểm Lam Lăng Nguyệt đang chăm chú nhìn chính mình, Sở Lưu Ly liền vươn tay, dường như toan tính tát Lam Lăng Nguyệt, bất quá ngoài dự liệu chính là, tay còn chưa chạm được vào mặt Lam Lăng Nguyệt đã bị Lam Lăng Nguyệt tóm chặt.

“Đường đường là con gái thừa tướng, không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ cũng đành cho qua, đang ở địa bàn Lam phủ lại dám tát đích nữ của Lam gia, hành vi như mụ đàn bà chanh chua không phân tốt xấu thật đúng là gia giáo.” Lam Lăng Nguyệt vốn là người cực kỳ mẫn cảm, cùng thời điểm Sở Lưu Ly chuẩn bị ra tay với mình thì nàng đã nói xong một tràng.

“Ngươi buông tay ra cho ta, ta đánh ngươi là vì dạy dỗ cấp bậc lễ nghĩa cho ngươi, ta là con gái của Thừa tướng, ngươi là đích nữ của thương gia, dựa theo vai vế ta là quan, ngươi là thương, vốn là dưới ta một bậc. Nhìn thấy ta phải hành lễ là chuyện đương nhiên, ngươi khinh thường ta phải chịu xử phạt, ta tát ngươi vẫn còn nhẹ chán.” Sở Lưu Ly không hổ là con gái của Thừa tướng, kiểu nói càn bậy cũng giống nhau y hệt.

Sở Lưu Ly càng giãy giụa, Lam Lăng Nguyệt càng túm chặt, nghe đến đoạn Sở Lưu Ly nói buông tay, khóe miệng Lam Lăng Nguyệt nhếch lên ý cân nhắc, đầu tiên ra sức túm chặt, lúc Sở Lưu Ly liều mình giãy thoát, chợt thả tay ra, bởi vì trọng tâm của Sở Lưu Ly không ổn định, chỉ nghe bịch một tiếng mà ngã trên mặt đất. 

“Lam Lăng Nguyệt, ngươi ----.” Sở Lưu Ly ngã nhào trên đất thảm hại, phản lực khiến nàng ta tiếp đất bằng phần lưng dưới, hiển nhiên đau nhất chính là cái mông.

“Là ngươi bảo ta buông tay, ta buông tay, ngươi ngã, cái này gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống được.” Lam Lăng Nguyệt bày ra vẻ mặt vô tội chế nhạo Sở Lưu Ly, chút tính toán ngây thơ này của nàng ta mà cũng muốn đấu với nàng á, đậu hũ non còn mạnh hơn nàng ta.

Sở Lưu Ly tự biết xét về miệng lưỡi đã thua kém hơn Lam Lăng Nguyệt một phần, vẻ mặt bi phẫn từ mặt đất đứng dậy, hất bỏ cái tay của Lam Ngữ Yên đang cố gắng giúp nàng ta, mang theo nước mắt uất ức chạy tới Bích Thủy uyển tìm phụ thân của nàng ta là Sở Bác, nàng muốn để phụ thân xả cơn giận này cho mình.

Nhìn bóng lưng Sở Lưu Ly vừa khóc lóc vừa chạy như bay, Lam Ngữ Yên thu lại biểu tình lo lắng mới rồi cho Sở Lưu Ly, trong con ngươi cũng toát ra ánh sáng lạnh, lúc nhìn Lam Lăng Nguyệt không nhịn được cất lên một tiếng cười lạnh khi người gặp họa.

“Ngươi cười cái gì?” Lam Lăng Nguyệt chẳng để tâm đến trò đùa này chút nào, chẳng qua biểu hiện của Lam Ngữ Yên như thế làm cho nàng có chút khó chịu.

“Ta cười ngươi sắp gặp họa lớn rồi đấy, nói thật cho ngươi biết, hoàng thượng nghe nói phụ thân bệnh nặng nằm trên giường, cố ý phái thừa tướng đại nhân tới thăm hỏi, Sở đại nhân vì che giấu tai mắt người khác, đặc biệt dẫn theo phu nhân và nữ nhi cùng đến làm bộ thăm viếng, ngươi cảm thấy Sở Lưu Ly khóc lóc chạy tới chỗ cha nàng ta, với tính cách tàn bạo của Sở Tương, một mình đứa con gái không được sủng ái như ngươi sẽ có kết cục gì.” Hiện giờ tâm tình của Lam Ngữ Yên lại vô cùng vui vẻ, thấy Lam Lăng Nguyệt dò hỏi, liền ban phát lòng từ bi mà muốn cho nàng hiểu rõ vì sao mình chết.

Quả nhiên sau khi Lam Lăng Nguyệt nghe những lời của Lam Ngữ Yên, sắc mặt đột biến, nhưng không phải nàng sợ vì Sở Tướng, mà hành động dạo này của Hoàng Thượng quá không bình thường.
Bình Luận (0)
Comment