Tỉnh lại từ trong hưng phấn, Vương Ngụy Thần bất ngờ trở nên nghiêm túc hẳn lên, hắn đang xem cái quái gì thế này???
*Trang bị đặc thù của Hắc Kỳ Lân - Xích Thố:Ngũ Giáp Vệ Thần đẳng cấp 1: + Hắc Linh Thiết 100 cân, + Răng Nanh Orc Lãnh Chúa (BOSS) x2, + Ngọc cường hóa cấp 2 x6, + Vảy Long Mã cấp 1 x 100 (mỗi món)Hắc Linh Thiết là kim loại có độ cứng 200, Orc Lãnh Chúa là một trong những BOSS đầu tiên ở tầng cuối cùng của vùng đất U Linh, còn Ngọc cường hóa và vảy Long Mã thì Vương Ngụy Thần chưa từng thấy qua nên không biết là đồ vật gì, tuy nhiên chỉ hai món đầu tiên cũng đủ khiến hắn đau trứng, tìm đâu ra số lượng lớn nguyên liệu hiếm như vậy đây...
"Thôn tân thủ..." Chợt nghĩ tới một cái tên, Vương Ngụy Thần xém chút quên mất thông báo vừa rồi của hệ thống, hiện tại hắn đã cấp độ 10, là cấp độ mà tất cả Hành Giả phải đến thôn tân thủ để lựa chọn chức nghiệp đồng thời tiếp nhận nhiệm vụ và mua vật phẩm, mặc dù hắn có chức nghiệp từ cấp độ 1 nhưng vẫn phải tuân theo quy định, đủ 10 cấp mới được vào thôn tân thủ.
Nghĩ tới đây, Vương Ngụy Thần vội mở map định vị trong hệ thống lên, xác định được vị trí của thôn tân thủ, cũng không cách chỗ hắn quá xa.
Nơi Vương Ngụy Thần đang đứng là khu E6, còn thôn tân thủ nằm ở E9.
Đúng lúc này thời gian biến hình của Vương Ngụy Thần kết thúc, Xích Thố to lớn hóa thành một đoàn lửa màu đen dung nhập vào trong người Vương Ngụy Thần, trên ngực trái của hắn có thêm một hình xăm quái thú dữ tợn, chính là hình dáng của Xích Thố.
Nhìn thoáng qua Tôn Du cũng trở về nhân dạng, Vương Ngụy Thần bỗng mở miệng nói.
- Tôi muốn đi tới thôn tân thủ một chuyến, cô quay về truyền đạt mệnh của tôi cho mọi người, bảo họ tối nay chuẩn bị cho một chuyến đi săn.
Tôn Du cau mày có chút khó hiểu.
- Anh định làm gì?
- Thể hiện thân phận của chúng ta một chút...
Vương Ngụy Thần đáp lại một cách thần bí rồi quay người bước đi, không có ý định tiếp chuyện dư thừa với Tôn Du nữa, hắn đang nóng lòng chế tạo một bộ trang bị cho chiến mã của mình đây.
Nhìn thân ảnh Vương Ngụy Thần rời đi trong vội vàng, Tôn Du lắc lắc đầu tự mình đi dạo một vòng, tìm kiếm một ít vật tư rồi quay về.
...
Vương Ngụy Thần một đường di chuyển rất nhanh, hầu như những sinh vật chạm trán giữa đường hắn đều phá lệ không tiêu diệt, thứ nhất vì bị phạt kinh nghiệm do cách biệt cấp độ quá lớn, thứ hai hắn không có thời gian để ý đến những thứ tôm tép đó. Chỉ có đụng phải một vài thú biến dị mạnh mẽ là hắn bỏ chút tâm sức tiêu diệt, vì vậy chẳng mấy chốc đã đến vị trí thôn tân thủ tọa lạc.
Đến đúng địa điểm đánh dấu trong bản đồ, Vương Ngụy Thần ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, hoàn cảnh chung quanh không có gì khác biệt cả, vẫn là cây cối xanh tươi xen lẫn nhà cửa, kính vỡ bị tàn phá.
Nghi hoặc đi tới thử vài bước, bất ngờ không gian trước mắt sáng lên, toàn bộ thân hình Vương Ngụy Thần bỗng dưng biến mất, bị đưa vào một vùng đất xa lạ.
Vương Ngụy Thần bỏ tay che mặt, tức thì một luồng không khí tươi mới sảng khoái ập đến, hắn hơi ngửa đầu tận hưởng một chút rồi mới cẩn thận đánh giá không gia xa lạ này.
Nhà cửa kiến trúc được xây dựng theo lối thời trung cổ, hai bên đường bày đầy những quầy hàng kỳ quái, người chung quanh ai cũng đeo những trang bị đặc hữu dành cho chức nghiệp, toàn thân bọn họ tỏa ra khí tức mạnh mẽ khiến Vương Ngụy Thần cũng có điểm kinh ngạc.
"Cao thủ thật nhiều a..." nói thầm một câu trong lòng, Vương Ngụy Thần thong thả bước đi vừa đảo mắt nhìn quanh, bất quá đi được một hồi thì lạc mất phương hướng, nghe nói thôn tân thủ thì tưởng là nhỏ nhưng thực sự thì phạm vi của nó rất rộng, một người mới tới lần đầu như Vương Ngụy Thần thì bị lạc cũng là điều bình thường.
Bất đắc dĩ hắn đành phải hướng tới một người đi đường dò hỏi.
Nhận được câu trả lời như ý muốn, Vương Ngụy Thần cao hứng đi nhanh tới cửa hàng nguyên liệu nằm ở quảng trường trung tâm, đó là nơi mua bán nhộn nhịp nhất thôn tân thủ.
Bước vào một cửa hàng nguyên liệu lớn, lập tức một đạo ánh mắt sắc bén đảo qua người Vương Ngụy Thần, lúc nhìn đến tấm màng che trên mặt hắn thì hơi dừng lại, dường như đang kinh ngạc vì điều gì đó.
- Là người mới? Không đúng, người mới khí tức tuyệt đối không cường đại như vậy...
Một giọng nói lẩm bẩm thoáng vang lên trong góc cửa hàng.
Ở thôn tân thủ, mọi người không thể kiểm tra thông tin của nhau nếu như chưa được cho phép từ đối phương, cũng như không thể đánh nhau ẩu đả ở nơi này, tất cả chỉ có thể cảm nhận mạnh yếu của người khác thông qua khí tức mà họ phát ra.
Vương Ngụy Thần dựa theo nơi phát ra âm thanh đi tới, nhìn thấy người nói là một trung niên nam tử vóc người cao lớn, mặc trên mình một bộ âu phục cổ điển, hắn đang đứng sau quầy tiếp tân có hình dạng như quầy bar mỉm cười nhìn Vương Ngụy Thần.
- Trong đời có thể tiếp được một quái vật đáng sợ như vậy, ta sống cũng không uổng...
- Ông nói vậy là có ý gì?
Vương Ngụy Thần nhìu mày hỏi lại, hắn hiểu trung niên nam tử đang ám chỉ điều gì nhưng vẫn giả lơ, dù sao cũng là người lạ, không thể bởi một câu tâng bốc mà làm thân được.
- Cậu đừng giả vờ nữa, cậu như thế nào chính cậu hiểu rõ nhất, một tân binh vừa đến thôn tân thủ lần đầu lại có khí tức cường đại hơn cả những thiên tài chức nghiệp giả cấp 20 25, không phải quái vật thì là gì?
Trung niên nam tử vẫn giữ nguyên nụ cười nghiệp vụ, chỉ là trong giọng nói nhiều hơn vài phần cảm thán và sợ hãi.
Nghe vậy, Vương Ngụy Thần có chút tò mò hỏi thăm.
- Vì sao ông biết tôi là người mới?
- Đừng có gọi tôi là ông này ông nọ nữa, tôi cũng chưa già đến vậy đâu, năm nay mới chỉ 106 tuổi thôi, cứ gọi tôi là Brack... về phần vì sao biết cậu là người mới còn không phải rất đơn giản sao? Chỉ có những người mới như câu mới đi sử dụng loại chẹ mặt quê mùa kia, những Hành Giả lâu năm ở thôn tân thủ đều biết món đồ chơi đó chả có tí tác dụng nào cả, thứ hai nếu cậu không phải là người mới vậy thì làm sao lại đi lạc?
Vương Ngụy Thần kinh ngạc trừng mắt.
- Ông biết tôi đi lạc??
Brack bỉu môi khinh thường đáp.
- Thời điểm cậu vừa bước chân vào thôn tân thủ tôi đã biết rồi, khắp nơi trong thôn tân thủ đều có tai mắt của tôi, mà không phải chỉ riêng tôi, tất cả những lão đại trong trấn đều có hệ thống tình báo rất mạnh... Đến cả điều cơ bản như vậy còn không biết, nói cậu là người mới cậu còn bất ngờ cái gì?
Quả nhiên là vậy... Vương Ngụy Thần cười nhạt gật đầu, thái độ không muốn tiếp tục vấn đề này nữa.
Brack thấy vậy cũng không nói gì thêm, trực tiếp mở miệng nói một câu quen thuộc.
- Muốn mua cái gì, cậu nói tên, nếu có tôi sẽ lấy cho cậu.
Nơi này là cửa hàng vật liệu chứ không phải cửa hàng trang bị, nên câu chào hàng của Brack cũng không có gì quá lạ lẫm, Vương Ngụy Thần càng thêm trực tiếp đọc tên các loại nguyên liệu hắn cần.
Nghe qua một loạt tên các nguyên liệu từ miệng Vương Ngụy Thần, Brack ngạc nhiên ra mặt, hỏi lại một lần nữa cho chắc.
- Cậu xác định đây là những thứ mà cậu cần?