Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 125

Vài thân ảnh nhìn thấy làn khói mờ ảo dưới ánh bình minh, nhanh chóng chạy tới cửa động, dẫn đầu là Tiêu Bắc Dã.

Tiêu Bắc Dã biết tin Vân Nhiễm mất tích ở chùa Tướng Quốc, trong lòng bất an, dẫn vài tên thuộc hạ đi tìm kiếm. Lúc khói bay lên cách chỗ hắn gần nhất, nên hắn nhanh chóng lao tới, nói vọng xuống dưới.

“Vân Nhiễm, là ngươi sao?”

Vân Nhiễm ở phía dưới kinh ngạc, không ngờ Tiêu Bắc Dã lại là người đầu tiên chạy tới, chuyện này nằm ngoài dự đoán của nàng. Có lẽ nào nam nhân này thật sự thích nàng? Vân Nhiễm nhíu mày, cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lên tiếng: “Là ta, Tiêu thế tử.”

Tiêu Bắc Dã nghe thấy Vân Nhiễm đáp lời, liền vui mừng, trong lòng cũng thả lỏng. Từ lúc nghe thấy tin Vân Nhiễm mất tích, hắn vẫn luôn lo lắng, như mang gánh nặng, bây giờ thấy nàng không có việc gì, rốt cuộc hắn có thể buông xuống.

“Ngươi đừng vội, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi.”

Tiêu Bắc Dã trấn an Vân Nhiễm, sợ nàng nóng ruột.

Vân Nhiễm nhanh chóng lên tiếng: “Tiêu thế tử, ngươi ở phía trên dùng nội lực phá hủy cửa động, ta ở phía dưới hỗ trợ, chúng ta hợp lực mở rộng lối ra.

Võ công của Tiêu Bắc Dã vốn lợi hại, nếu hợp sức với nàng dĩ nhiên có thể mở rộng cửa động, như vậy nàng cùng Yến Kỳ sẽ được cứu.

Vân Nhiễm vừa dứt lời, Tiêu Bắc Dã nhanh chóng trả lời: “Được.”

Vân Nhiễm nâng tay lên chuẩn bị vận công cùng với Tiêu Bắc Dã, có điều lúc nàng vừa giơ tay lên. Trong nháy mắt cả người lạnh buốt, bởi vì nàng nghĩ lại lời vừa rồi của Tiêu Bắc Dã. Nàng đề nghị hợp lực với hắn phá hủy cửa động. Hắn đồng ý không chút do dự. Phải biết ở Lương Thành không ai biết chuyện nàng có võ công. Yến Kỳ biết là vì nàng vừa thi triển trước mặt hắn ta. Nhưng Tiêu Bắc Dã lại không hề do dự nhận lời, chứng minh một chuyện, hắn đã sớm biết nàng có võ công.

Làm sao hắn biết chuyện này, Vân Nhiễm dùng đầu ngón chân cũng biết, hắn từ miệng Ninh Cảnh tra ra được. Có lẽ không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn biết cả thân phận Lãm Nguyệt công tử của nàng. Cho nên ngay từ lúc bắt đầu xuất hiện, nam nhân này đã có tâm tư khác, khắp nơi tỏ ra hứng thú với nàng.

Vân Nhiễm suy nghĩ mất hồn, Tiêu Bắc Dã ở phía trên lại lên tiếng: “Vân Nhiễm, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Vân Nhiễm hoàn hồn, ánh mắt sắc bén, trước mắt ra ngoài vẫn quan trọng hơn, nàng sợ Yến Kỳ không cầm cự được.

“Được rồi, bắt đầu đi.”

Vân Nhiễm dứt lời, lòng bàn tay bắt đầu vận công, một chưởng lực cường đại bắn lên đỉnh đầu, cùng lúc đó Tiêu Bắc Dã đánh xuống, âm thanh “Ầm, ầm.” Vang lên không ngừng.

Vân Nhiễm không dừng, Tiêu Bắc Dã cũng không ngừng, hai người hợp sức, rất nhanh đã mở rộng cửa động, Tiêu Bắc Dã nhanh chóng lên tiếng: “Vân Nhiễm, ta tới đón ngươi.”

Vân Nhiễm bình tĩnh thu tay lại: “Không cần, ta có thể tự đi lên.”

Nói xong nàng đỡ Yến Kỳ dậy ôm eo hắn. Quay đầu nhìn mật đạo, nghĩ tới nơi đây từng giam giữ một nữ trung hào kiệt liền đau lòng, vung tay hủy diệt mật thất, chuyện của Phương Hàn Đan đến đây là chấm dứt, không cần để cho nhiều người biết đến.

Vân Nhiễm dùng khinh công ôm Yến Kỳ bay lên. Tiêu Bắc Dã cùng thuộc hạ lo lắng chờ đợi. Mắt thấy Vân Nhiễm chưa xuất hiện, hắn định đi xuống đưa nàng lên. Đúng lúc đó, một đạo thân ảnh nhảy vọt từ phía dưới lên, dừng trên cửa động.

Tiêu Bắc Dã sung sướng nhìn qua, không ngờ từ dưới động đi lên, ngoài Vân Nhiễm còn có Yến Kỳ.

Lúc này sắc mặt Yến Kỳ tái nhợt, hôn mê bất tỉnh, dựa đầu vào vai Vân Nhiễm. Vân Nhiễm ôm eo Yến Kỳ, dù có chút không thích hợp nhưng lại rất hài hòa. Cảnh tượng này khiến Tiêu Bắc Dã đau lòng, không ngờ phía dưới động còn có Yến Kỳ đang bị trọng thương.

Tiêu Bắc Dã đột nhiên nhớ đến một chuyện, nếu bây giờ diệt trừ Yến Kỳ, đối với hắn rất có lợi, Yến Kỳ là một đối thủ mạnh, bây giờ diệt hắn đề phòng hậu họa về sau.

Vừa nghĩ đến đây mắt Tiêu Bắc Dã lóe lên thị huyết nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm.

“Vân Nhiễm, không ngờ Yến quận vương bị thương, không phải ngươi vẫn luôn ghét hắn sao. Bây giờ có thể giao hắn cho ta, ta sẽ thay ngươi xử lí chuyện này.”

Vân Nhiễm nâng mắt nhìn qua, nhìn ánh mắt Tiêu Bắc Dã có chút ngoan độc, rõ ràng muốn nhân cơ hội diệt trừ Yến Kỳ. Sắc mặt Vân Nhiễm tối lại, thản nhiên lên tiếng: “Không dám phiền Tiêu thế tử, nếu ta muốn thu thập hắn, sẽ tự mình ra tay.”

Ánh mắt Tiêu Bắc Dã đen lại, không hiểu sao hắn cảm thấy thái độ của Vân Nhiễm đối với Yến Kỳ không giống trước kia.

Tiêu Bắc Dã cảm thấy khó chịu, kèm theo đau đớn, nhìn Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, chẳng lẽ ngươi muốn cứu nam nhân này, đừng quên hắn từ hôn ngươi, khiến ngươi bị Đại Tuyên cười nhạo, hắn còn nhiều lần gây phiền phức, tính kế ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên sao?”

“Tiêu Bắc Dã, ta biết mục đích của ngươi, nhưng thật xin lỗi. Lúc này ta không thể giao Yến Kỳ cho ngươi, nếu hắn không bị thương các ngươi muốn đấu thế nào ta không quản, nhưng bây giờ hắn đang bị thương, ta tuyệt đối không bỏ rơi hắn.”

Vân Nhiễm nói xong, ánh mắt Tiêu Bắc Dã thâm trầm, vẻ mặt đăm chiêu, bây giờ phải làm sao. Thả Yến Kỳ, hay đoạt Yến Kỳ để giết hắn, với năng lực của một mình Vân Nhiễm nhất định không thể chống lại bọn họ, bởi nàng giỏi nhất là y thuật không phải võ công.

Tiêu Bắc Dã tính toán, Vân Nhiễm nhìn sắc mặt hắn liên tục thay đổi, cười rộ lên:

“Tiêu thế tử định cướp người từ trong tay của ta sao.”

“Vân Nhiễm, ngươi có biết ta luôn thật lòng với ngươi, nhưng ta muốn Yến Kỳ, không có lý do khác, chỉ vì hắn nhiều lần tính kế chúng ta. Ta chỉ muốn giáo huấn hắn một chút.”

“Chỉ muốn giáo huấn, không có ý gì khác sao?” Vân Nhiễm châm trọc, chỉ sợ hắn muốn giết Yến Kỳ thì đúng hơn.

Người ở trong tay của nàng sao có thể để cho kẻ khác cướp đi.

“Tiêu Bắc Dã, ta khuyên ngươi, từ bỏ ý định cướp người từ trong tay ta đi.”

Tiêu Bắc Dã biết, thời điểm này nếu cướp người tức là phản bội Vân Nhiễm. Nhưng hắn nhìn Yến Kỳ đang trọng thương hôn mê, trong lòng đấu tranh, một bên không muốn chống lại Vân Nhiễm, một bên lại kiên định cướp người. Hắn thân là thế tử Tây Tuyết, có dã tâm có mưu lược, Yến Kỳ có thể là địch nhân lớn nhất cuộc đời của hắn. Bây giờ hắn tay tay trói gà không chặt, chính mình có thể ra tay giết hắn, Vân Nhiễm có trách cứ hắn có thể chậm rãi bù đắp.”

Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, khóe môi cười đậm hơn: “Vân Nhiễm, ta đành đắc tội, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn Yến Kỳ.”

Vân Nhiễm châm chọc: “Tiêu Bắc Dã, trước đây ta cho rằng ngươi là chính nhân quân tử, bây giờ lại thấy ngươi cũng chỉ là tiểu nhân. Nếu Yến Kỳ khỏe mạnh, ngươi ra tay với hắn ta không có ý kiến, nhưng bây giờ hắn trọng thương ngươi lại muốn giết hắn, đây là hành động của chính nhân quân tử sao?”

Tiêu Bắc Dã kinh ngạc, nhìn tia chán ghét trong mắt Vân Nhiễm, cảm thấy đau đớn. Hắn đối với Vân Nhiễm là thật lòng, hào quang quanh nàng hấp dẫn hắn, hắn không kiềm chế được thích nàng, nhưng ngoại trừ nàng hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải phải làm.

Cho nên không thể lưu lại Yến Kỳ.

Tiêu Bắc Dã nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt tràn đầy đau lòng: “Vân Nhiễm, chẳng lẽ trong lòng ngươi ta tiểu nhân như vậy sao?”

“Nếu không phải vì sao lại thừa cơ lúc người ta trọng thương mà xuống tay?”

Vân Nhiễm mỉa mai, Tiêu Bắc Dã nhướng mày cười khổi: “Bởi vì Yến Kỳ quá khó đối phó, đây là cơ hội, nếu bây giờ không ra tay, chờ đến lúc hắn khỏe, ta liền mất đi cơ hội.”

Vừa dứt lời, Tiêu Bắc Dã phi thân tới, Vân Nhiễm nhanh chóng ôm cả người Yến Kỳ xoay tròn, trong tay chợt lóe lên tia sáng, một thanh nhuyễn kiếm lạnh như băng nhằm thẳng vào Tiêu Bắc Dã.

Mắt thấy hai người đã giao chiến, hai đạo thân ảnh ở cách đó không xa nhanh chóng đi tới, là Ninh Cảnh cùng Vân Tử Khiếu.

Ninh Cảnh thấy Tiêu Bắc Dã xuống tay với Vân Nhiễm, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng lên tiếng: “Tiêu đại ca, dừng tay.”

Tiêu Bắc Dã ngẩn ra, Vân Tử Khiếu đã phi thân đến, người chưa đến nơi, đã đánh một chưởng về phía Tiêu Bắc Dã. Đúng lúc này Tiêu Bắc Dã cũng đã đến bên cạnh Vân Nhiễm, tấn công về phía Yến Kỳ trong tay nàng. Vân Nhiễm vung nhuyễn kiếm lên, một đạo sát khi xé gió hung mãnh lao về phía Tiêu Bắc Dã, ánh sáng chói lóa cắt vỡ không trung nhằm thẳng vào hắn, cùng lúc đó một chưởng của Vân Tử Khiếu cũng tập kích đến. Sắc mặt Tiêu Bắc Dã thay đổi, trong lòng đau đớn tột đỉnh. Một kiếm vừa rồi hình như Vân Nhiễm không hề lưu lình, nhìn ra trong lòng nàng không có chút tình ý nào với hắn.

Vì sao, nàng không có một chút tình ý nào với hắn, ngay cả thương hại nho nhỏ cũng không có.

Tiêu Bắc Dã lui lại, nhanh chóng tránh được kiếm khi cùng chưởng lực, hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả, âm thanh tràn ngập đau đớn.

Ninh Cảnh thấy hắn đau lòng, liền kêu lên: “Tiêu đại ca.”

Tiêu Bắc Dã đau lòng vô tận nhìn Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, vì sao lại đối xử với ta như vậy.”

Có lẽ lúc mới đầu gặp nhau là do hắn ích kỷ, nhưng sau đó hắn đối với nàng là thật lòng, thật lòng muốn lấy nàng làm vợ.

Nếu không tại sao lúc nghe tin nàng mất tích, cả người hắn như phát điên không hề suy nghĩ lên núi tìm kiếm, nhất định phải tìm được nàng, kết quả nàng lại không có tình cảm gì với hắn, một chút cũng không có.

“Tiêu Bắc Dã, hẳn ngươi biết rõ nhất, ngươi chưa bao giờ thật lòng với ta, ngay từ lúc mới xuất hiện, ngươi đã có mưu tính. Lúc người cứu ta, ta nghĩ chỉ có ngươi mới biết mũi tên kia đến từ đâu.”

Vân Nhiễm lạnh lùng lên tiếng, người này lúc xuất hiện đang mang theo nhiều âm mưu. Đối tượng hắn tính kế chính là nàng, nàng nghi ngờ, việc ám sát bên đường là do hắn sắp xếp, chẳng qua chỉ vì tạo cơ hội thuận lợi nhất để gặp mặt.

Tiêu Bắc Dã ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn thật sâu, nữ phiêu dật cách đó không xa, mặt mày trong trẻo, lạnh lùng xinh đẹp, như một đóa hoa nở giữa núi rừng. Hấp dẫn như vậy, chói mắt như vậy, lại không thuộc về hắn, không, hắn sẽ không buông tay.

“Vân Nhiễm, cho dù ban đầu ta có làm gì, nhưng ta đối với ngươi đều là chân thành.”

Vân Nhiễm nhíu mày không thèm nhắc lại, nhìn Vân Tử Khiếu cùng Ninh Cảnh: “Chúng ta đi.”

Ninh Cảnh liếc nhìn Tiêu Bắc Dã, thấy hắn đau lòng, không kiềm chế được lên tiếng: “Vân tỷ tỷ, Tiêu?”

Vân Nhiễm lạnh lùng trừng mắt nhìn Ninh Cảnh: “Im miệng, có tin ta đuổi ngươi ra khỏi phủ không.”

Ninh Cảnh lập tức im lặng, không dám nói tiếp, ngoan ngoãn đứng cạnh Vân Nhiễm.Vân Tử Khiếu đã phát hiện Yến Kỳ nằm trong tay Vân Nhiễm, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hôn mê, ông kinh hãi hỏi: “Yến Kỳ làm sao vậy?”

“Hắn bị thương quá nặng, nên ngất đi.”

Vân Nhiễm vừa dứt lời, người đang mê man lại tỉnh lại, cố sức mở to mắt nhìn Vân Tử Khiếu: “Vân vương gia.”

Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ, trong lòng khẽ thở ra, lại nhìn Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, người ôm hắn đi, hắn gãy xương không thể cử động.”

“Được,” Vân Tử Khiểu không nhiều lời, giơ tay bế Yến Kỳ, Yến Kỳ liền thấy không tự nhiên giãy dụa: “Ta có thể tự đi.”

Vân Nhiễm trừng mắt lườm hắn: “Ngươi còn cậy mạnh, tiếp tục kéo dài, chỉ sợ về sau ngươi sẽ thành phế nhân.”

Vừa dứt lời, liền xoay người đi trước, Vân Tử Khiếu ôm Yến Kỳ, hắn còn muốn giãy dụa, nhưng đoạn xương hãy đau đến tận xương tủy, hắn vừa động đã choáng váng cuối cùng lại hôn mê. Trước lúc hôn mê còn lẩm bẩm, ta không cần Vân vương gia ôm, A Nhiễm, ta muốn ngươi ôm ta.

Có điều những lời này hắn không thể thốt nên lời. Vân Tử Khiếu ôm Yến Kỳ, đoàn người chậm rãi rời khỏi chùa Tướng Quốc xuống núi.

Tiêu Bắc Dã đứng ở phía sau, ánh mắt nồng đậm lạnh bạc, nhìn không chớp mắt bóng hình đang rời xa, thuộc hạ phía sau tiến đến.

“Thế tử, bây giờ phải làm sao?”

“Xuống núi,” Giọng Tiêu Bắc Dã mất đi cuồng dã mị hoặc, thêm vài phần lạnh lẽo, thuộc hạ không dám nói câu nào, mọi người đi xuống núi.

Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu mang theo Yến Kỳ gặp đám người Trực Nhật cùng Phá Nguyệt. Sắc mặt cả hai đều thay đổi, Trực Nhật lại ôm lấy gia nhà mình, theo Vân Nhiễm xuống núi về phủ Vân vương.

Trong viện Như Hương, Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh thay nhau mổ cho Yến Kỳ. Tuy rằng biết hắn bị thương không nhẹ, nhưng lúc nhìn thấy vết thương nàng vẫn hít vào một ngụm khí lạnh, tim khẽ thắt lại. Có điều sau khi kiểm tra nàng phát hiện xương cốt hắn vẫn còn tốt, vì hắn vận công để bảo vệ, nhưng lúc khối đá khổng lồ tập kích, hắn không dùng được công lực, nên mới bị thương.

Trong phòng bận rộn, Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh tiến hành phẫu thuật nối xương, chỉnh lại xương cốt sau lưng, lại nối lại xương sườn bị gãy, vệ sinh vết thương cẩn thận. Yến Kỳ nằm trên giường, dùng ma phí tan, cho nên không có cảm giác đau đớn, im lặng ngủ.

Hiếm khi Ninh Cảnh không nhiều lời, bởi vì Vân Nhiễm nói với bọn họ, Yến Kỳ vì cứu nàng mới thành ra như vậy, nếu không có hắn, chỉ sợ nàng đã chết.

Cho nên bọn hắn đối với Yến Kỳ cũng có chút hảo cảm.

Vân Tử Khiếu cùng đám người Trực Nhật ở ngoài khẩn trương chờ đời, vài người đi đi lại lại, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt sắp khóc, chủ tử ah, trăm ngàn lần người đừng có chuyện gì, nếu không vương gia về chúng ta biết ăn nói thế nào.

Một lúc lâu sau, Vân Nhiễm thở dài nhẹ nhõm nhìn Ninh Cảnh: “Tốt rồi, đã xong, ra ngoài thuông báo cho mọi người, mọi chuyện đều ổn.”

“Được,” Ninh Cảnh đi ra ngoài, người đứng ngoài vừa thấy cửa có động tĩnh liền xông tới, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt không chờ Ninh Cảnh đã lao vào. Ninh Cảnh trừng mắt liếc hai tên kia, nhìn Vân Tử Khiếu: “Vân vương gia, Yến quận vương không có chuyện gì, chỉ cần nghỉ ngơi là ổn.”

Vân Tử Khiếu thở ra, Yến Kỳ từng khiến ông căm ghét, nhưng về sau biết hắn có nỗi khổ tâm liền tha thứ cho hắn. Bây giờ hắn vì Nhiễm Nhi hi sinh nhiều như vậy, khiến ông cảm động, ông hi vọng hắn không có chuyện gì.

Trực Nhật cùng Phá Nguyệt nhìn chủ tử nằm trên giường, nhanh chóng hỏi Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, gia nhà ta?”

“Hắn không có chuyện gì, chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe, các ngươi đưa hắn về phủ Yến vương đi, đúng rồi, cần để cho hắn nằm sấp ngủ, không thể nằm ngửa.”

Vân Nhiễm dặn dò, Trực Nhật nhanh gật đầu: “Ân, chúng ta đã biết.”

“Đưa hắn về đi.”

Vân Nhiễm quay đầu, tuy nàng đã khôi phục võ công, nhưng một thời gian dài chưa chợp mắt, thật sự rất mệt mỏi, cần phải đi ngủ một giấc.

Trực Nhật đang muốn ôm chủ tử rời đi, Phá Nguyệt lại giữ chặt tay hắn nói thầm: “Ngươi xác định chủ tử muốn về phủ sao, ngươi nói thử xem cả mạng gia cũng không cần để cứu quận chúa, biết đâu gia muốn ở lại đây để quận chúa chăm sóc?”

Trực Nhật ngẩn ra, nhìn chủ tử nằm trên giườn. Thật sự có khả năng này, nếu hắn mang chủ tử về, nhất định người sẽ giận.

Trực Nhật dùng lại động tác nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa, hay là để cho gia ở lại đây dưỡng thương đi.”

Vân Nhiễm nhíu mày, không phải nàng không muốn giữ Yến Kỳ lại, nhưng hai đại phủ Yến Vân trong mắt người ngoài vẫn đối chọi gay gắt. Bây giờ Yến Kỳ ở lại người khác sẽ nghĩ thế nào, lại vừa xảy ra chuyện thuốc nổ ở chùa Tướng Quốc, nên Yến Kỳ không thích hợp ở lại đi.

“Các người đưa hắn trở về đi, tối ta sẽ tới thay thuốc cho hắn.”

Vân Nhiễm đã nói vậy, hai người cũng không kiên trì để chủ tử lại, Trực Nhật duỗi tay ra muốn ôm Yến Kỳ, không ngờ Yến Kỳ đã tỉnh lại. Hại người lập tức quỳ xuống xin trách phạt: “Thuộc hạ đáng chết, khiến chủ tử bị thương, xin chủ tử trách phạt.”

Yến Kỳ nhìn hai tiểu gia hỏa nhà mình, cũng không trách bọn họ. Lúc ấy đang hỗn loạn, hắn chỉ nghĩ A Nhiễm không có võ công, không thể để cho nàng bị thương. Đến khi nhìn thấy bên người nàng có thuốc nổ. Hắn không kịp suy nghĩ đã xông tới, ngay chính hắn còn không khống chế được bản năng của cơ thể, sao có thể trách thuộc hạ.

“Đứng lên đi.”

Thần sắc Yến Kỳ đã khá hơn nhiều, vì có ma phí tán nên hắn không có cảm giác, chỉ có điều hắn nằm úp sấp thật khiếm nhã.

Yến Kỳ nâng mắt nhìn Vân Nhiễm: “A Nhiễm, ta không sao, ngươi đừng lo lắng.”

Vân Nhiễm chưa nói gì, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt ở bên cạnh hai con mắt muốn rớt ra ngoài, cuối cùng gia cũng khiến quận chúa động lòng rồi sao, có thể gọi thân mật như vậy. Xem ra khổ nhục kế trăm phát trăm trúng.

“Umh, để Trực Nhật đưa ngươi về phủ đi.”

Vân Nhiễm nói vậy, trên mặt Yến Kỳ hiện lên vẻ cô đơn, cực kỳ không muốn rời xa Vân Nhiễm. Hắn phát hiện sau khi ở cùng một chỗ với nàng, càng ngày, càng không muốn xa nàng.

Yến Kỳ bày ra dáng vẻ ăn vạ, hai người kia đen mặt, gia người muốn làm gì đây, đây là gia kiêu ngạo sao, thật sự người sao?

Vân Nhiễm thấy Yến Kỳ cô đơn cũng không đành lòng, đi tới nhìn hắn cười, dịu dàng lên tiếng: “Đêm mai lại để Trực Nhật tới đón ta, ta đổi thuốc cho ngươi.”

Vẻ cô đơn trên mặt Yến Kỳ biến mất , ánh mắt sáng rực, cười cười gật đầu: “Được, ta chờ ngươi, nếu ngươi không đến, ta sẽ đau không ngủ được.”

Vân Nhiễm vừa nghe hắn nói, lại thấy đau lòng khổ sở, Yến Kỳ vì nàng mới bị thương,

“Yến tâm đi, đêm mai ta sẽ tới phủ Yến vương, sẽ không để ngươi bị đau, cũng chỉ đau đớn vài ngày đầu, về sau sẽ tốt hơn.”

Vân Nhiễm dịu dàng lên tiếng, rất ít khi nàng như vậy. Trực Nhật cùng Phá Nguyệt nhìn hai người ở chung, liền hiểu ra, gia, ngươi thật trâu bò.

Chúng ta rất phục ngươi.

Yến Kỳ không thể nói thêm gì. Vân Nhiễm lấy ra một viên thuốc đưa cho Phá Nguyệt: “Lúc nào hắn đau thì cho hắn uống.”

Chờ sau khi ma phí tán hết tác dụng, chỗ nối xương nhất định sẽ đau đớn, uống thuốc này sẽ dễ chịu hơn một chút.

Phá Nguyệt đáp lời, Trực Nhật ôm chủ tủ nhà mình rời đi, trước khi đi Yến Kỳ còn không quên dặn dò: “A Nhiễm, nhớ kỹ đêm mai đến đổi thuốc cho ta.”

“Đã biết.” Vân Nhiễm không nói gì, sao người này tự nhiên lại quấn người như vậy, nhưng hình như nàng cũng không thấy chán ghét.

Trực Nhật cùng Phá Nguyệt vừa rời khỏi phủ Vân vương, Yến Kỳ đã khôi phục vẻ lạnh lùng, trầm giọng ra lệnh: “Thả gia xuống.”

Trực Nhật kinh ngạc: “Chủ tử, người?”

“Không chết được,” Yến Kỳ lạnh lùng nói, hắn chỉ có thể yếu đuối trước mặt Vân Nhiễm, không cần cũng không thể yếu đuối trước mặt người khác.”

“Gia, vậy sao lúc có mặt quận chúa ngươi lại để thuộc hạ ôm.”

“Bản quận vương không muốn để nàng lo lắng, có hiểu không? Nam nhân lúc nào cũng khiến nữ nhân mình thích không cần phải lo lắng mới là nam nhân tốt.”

Yến Kỳ nhớ tới 36 kế truy thế, bất cứ lúc nào cũng không để cho nữ nhân mình thích phải lo lắng, bởi vì nàng đau lòng, chính mình cũng cảm thấy đau.

Trực Nhật cùng Phá Nguyệt không còn gì để nói, thấy chủ tử bị thương nặng như vậy không muốn thả chủ tử xuống, Yến Kỳ lại lườm Trực Nhật: “Gia bảo ngươi thả xuống, ngươi không nghe thấy sao?”

Trực Nhật không dám cãi lời, thả chủ tử xuống, cẩn thận đỡ hắn. Yến Kỳ đay đến mức trắng mặt, nhưng vẫn kiên trì, còn trêu chọc Trực Nhật cùng Phá Nguyệt: “Nhìn gia mà học tập, về sau theo đuổi nữ nhân còn dùng.”

Hai người đồng thanh: “Gia, thuộc hạ không muốn theo đuổi nữ nhân.”

“Vì sao?” Yến Kỳ hỏi, hai người lại đồng thanh trả lời: “Bởi vì theo đuổi nữ nhân là việc liều mạng, thuộc hạ không dám thử.”

Hai người nhanh chóng nhìn chủ từ nhà mình. Một người như rồng phượng giữa biển người lại vì quận chúa Trường Bình, thiếu chút nữa là mất mạng. Huống hồ là mạng nhỏ của bọn họ, theo không dậy nổi.

“Chờ đến lúc các ngươi gặp được, liền không khống chế được.”

Vài đạo thân ảnh biến mất trong bóng đêm đi về phía phủ Yến vương.

Trong viện Như Hương Vân Tử Khiếu thấy nữ nhi mệt muốn chết, liền dặn dò Vân Nhiêm đi nghỉ.

Vân Nhiễm gật đầu, lại nhớ ra chuyện gì đó hỏi Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, trong lễ tế trời có bao nhiêu người chết, bao nhiêu người bị thương.”

Vừa nói đến chuyện này, sắc mặt Vân Tử Khiếu lại khó coi, trong lễ tế, thương vong rất lớn. Không ít quan viên trong triều đã chết, không ít người bị thương. Bây giờ Đại Tuyên loạn thành một đoàn, quan trọng nhất là hoàng thượng còn chưa tỉnh lại, thái y trong cung đều ra tay, những không có kết quả, cứ như vậy, hoàng thượng sợ không qua khỏi.

Nếu hoàng thượng băng hà, rất co khả năng Định vương sẽ đăng cơ, hắn vẫn phản cảm với hai phủ Yến Vân, nếu hắn đăng cơ, việc đầu tiên chính là thu thập hai đại phủ.

Nghĩ vậy ánh mắt Vân Tử Khiếu tối lại, trầm trọng lên tiếng: “Bây giờ Lương Thành rất hỗn loạn, hoàng thượng chưa tỉnh, mọi người hoảng sợ không biết kết quả sẽ thế nào, trong triều đã có một số đại thần bắt đầu nịnh bộ Định vương, hình như có ý ủng hộ cho hắn.”

Vân Nhiễm cũng u ám, nếu cả Sở Dật Kỳ cùng Sở Dật Lâm đều không phải minh quân, vậy cách tốt nhất là giữ lại cả hai để cho bọn họ tự đấu đá lân nhau, như vậy bọn họ mới không rảnh rỗi đi đối phó với hai đại phủ Yến Vân.

Hoàng thượng không thể chết, nhưng Vân Nhiễm cũng không liều lĩnh tiến cung, chuyện này để sau rồi tinh, trước mắt vẫn cần nghỉ ngơi.

“Phụ vương, người đừng suy nghĩ nhiều, sự việc chưa đến bước cuối cùng không thể nói trước được điều gì. Con ngủ một lát, người đi thăm dò xem tình trạng của hoàng thượng thế nào?”

“Được,” Vân Tử Khiếu lên tiếng trả lời, dặn dò nha hoàn chuẩn bị nước cho Vân Nhiễm rồi rời đi.

Vân Nhiễm rửa mặt xong, vừa nằm xuống ngủ đến gần nửa đêm mới tỉnh lại, là do Lệ Chi đánh thức. Lệ Chi thấy chủ tử tỉnh lại nhanh chóng bẩm báo: “Quận chúa, hoàng hậu nương nương tới phủ.”

“Hoàng hậu?” Vân Nhiễm kinh ngạc nhanh chóng đứng dậy, Lệ Chi nhanh nhẹn hầu hạ nàng thức dậy, Vân Nhiễm hỏi nàng: “Hoàng hậu đến một mình, hay là công khai đến.”

Lời này có ẩn ý, hoàng hậu đến một mình là do hoàng hậu tự ý tới, còn đến công khai là theo ý của triều thần.

Lệ Chi vừa mặc quần áo cho Vân Nhiễm, vừa trả lời: “Nô tỳ thấy hoàng hậu nương nương tới một mình, bởi vì nàng mặc quần áo dạ hành còn đội mũ và áo choàng đen.”

“Nương nương đang ở chỗ nào?”

“Dạ, đang ở phòng khách viện Như Hương, vương gia đang tiếp nương nương.”

Vân Nhiễm gật đầu, mặc quần áo, để Lệ Chi vấn cho nàng một kiểu tóc đơn giản, vội vàng đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Vân Tử Khiếu cùng hoàng hậu Đường Nhân đang nói chuyện, nghe thấy tiếng bước chân, hai người nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua thấy Vân Nhiễm đang vội vàng đi tới. Hoàng hậu liền đứng dậy: “Trường Bình, bản cung tìm ngươi vào cung một chuyến.”

Vân Nhiễm nhướng mày, Vân Tử Khiếu cũng đứng dậy: “Nhiễm Nhi, hoàng thượng vẫn chưa tỉnh, có không ít đại thần đã có ý đi theo Định vương, trong cung đã bị cài không ít người, hoàng hậu sợ đêm nay sẽ có hành động, cho nên bảo Sở Văn Hạo bí mật đưa nàng xuất cung.

Vân Nhiễm gật đầu hỏi hoàng hậu: “Tình trạng của hoàng thượng thế nào.”

Đường Nhân lo lắng: “Thái y bó tay, cũng đã dùng không ít thuốc, nhưng hoàng thượng vẫn không tỉnh, bản cung nhớ tới người, cho nên xuất cung trong đêm, chính là muốn ngươi vào cung kiểm tra cho hoàng thượng xem có thể cứu được người.”

Đường Nhân cũng không phải vì cứu hoàng thượng, hay tham luyến vị trí hoàng hậu. Mà vì trước mắt hoàng thượng không thể chết được. Nếu hắn chết, Định vương đăng cơ, liền muốn diệt trừ, Yến gia, Vân gia cùng Đường gia.

Đường Nhân hiểu đạo lý này, Vân Nhiễm cũng hiểu, không chần chừ lên tiếng: “Được, chúng ta tiến cung một chuyến, ta sẽ kiểm tra cho hoàng thượng, xem hắn xảy ra chuyện gì?”

Hoàng hậu cầm chặt tay Vân Nhiễm: “Trường Bình, cảm ơn ngươi.”

Vân Nhiễm cười nhìn Đường Nhân: “Cảm ơn gì, ta làm vậy cũng vì bảo vệ phủ Vân vương.”

Chỉ cần hoàng thượng không chết, phủ Vân vương sẽ không có chuyện gì, hoàng thượng còn bận đối phó với Định vương không có thời gian để ý đến Vân gia.

Vân Nhiễm nói xong nhìn Lệ Chi: “Lập tức mời Ninh công tử tới đây.”

Lệ Chi nhanh chóng chạy đi, Vân Nhiễm cầm theo hòm thuốc cùng Đường Nhân, Vân Tử Khiếu rời khỏi phòng khách đi ra cửa phủ. Lúc đến nơi đã nhìn thấy Ninh Cảnh đang đứng chờ: “Vân tỷ tỷ, chúng ta đi đâu?”

Vân Nhiễm nói ngắn gọn: “Chúng ta tiến cung.”

Nàng sợ sau khi vào cung, hoàng thượng cần làm phẫu thuật, có Ninh Cảnh làm trợ thủ, nàng tiến hành sẽ thuận lợi hơn.

Nàng suy nghĩ, lúc đó thuốc nổ bắt đầu nổ từ phía đài tế, như vậy có khả năng hoàng thượng bị chấn thương đầu mới bất tỉnh. Có thể là do tụ máu, nếu như vậy cần phải phẫu thuật mổ não, đòi hỏi phải có trình độ cao, có người giúp đỡ, cho nên nàng dẫn theo Ninh Cảnh.

Ninh Cảnh không nói nhiều, đi theo Vân Nhiễm ra cửa.

Vân Nhiễm cùng Đường Nhân ngồi một xe ngựa, Vân Tử Khiếu cùng Ninh Cảnh ngồi một xe, còn có vài tên thuộc hạ đi theo bảo vệ.

Hai xe ngựa cùng vài con ngựa nhanh chóng, chạy về hướng hoàng cung.

Có điều, mọi người vừa mới đi được một đoạn, đã có một đoàn người đông đảo chặn đường.

Vân Nhiễm nhíu mày, vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, Đường Nhân nóng ruột lên tiếng: “Sao lại có người ngăn cản.”

“Ngươi nói kẻ nào chặn đường chúng ta.”

Đột nhiên, sắc mặt Đường Nhân trắng bệch, nhanh chóng lên tiếng: “Chẳng lẽ là Định vương Sở Dật Lâm.”

“Nhất định là hắn nhận được tin người xuất cung, cho nên mới nhanh chóng phái người chặn lại chúng ta.”

Vân Nhiễm khẳng định, trong cung Định vương có cơ sờ ngầm, cho nên Đường Nhân vừa xuất cung, Định vương đã nhận được tin liền phái thuộc hạ chặn các nàng lại. Mục đích là ngăn cản bọn họ tiến cung cứu hoàng thượng.

Định vương quyết định giành bằng được, ngôi vị hoàng đế.

Vân Tử Khiếu nhìn hắc y nhân quát lớn: “Các ngươi là ai, dám cản xe ngựa của bổn vương.”

Hắc y nhân ở phía đối diện im lặng, vung tay lên, phía sau một đoàn người đông nghịt tràn lên.

Sắc mặt Vân Tử Khiếu khó coi, bay người ra ra giao chiến, vài tên thuộc hạ cũng xông vào nhằm thẳng đoàn hắc y nhân.

Vân Nhiễm nhìn Đường Nhân, dặn dò: “Hoàng hậu, người cẩn thận một chút, bản quận chúa ra ngoài giúp bọn họ”

Vân Nhiễm kéo nhuyễn kiếm bên hông ra, mũi kiếm sắc bén, lao ra ngoài, hoàng hậu nóng ruột gần đầu, trong lòng không ngừng cầu nguyện, đừng xảy ra chuyện gì.

Bên ngoài loạn thành một đoàn, Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm kề vai tác chiến, vừa đánh vừa nói chuyện.

“Nhiễm Nhi, ta cản những người này, con dẫn hoàng hậu nương nương đi đường khác, vào cung cứu hoàng thượng quan trọng hơn.”

“Không được, con lo lắng một mình người không đối phó được những người này.”

Vân Nhiễm lạnh lùng cự tuyệt, nàng không thể để phụ vương lại một mình, muốn đi thì cùng đi, muốn giết thì cùng giết, nhiều người thì đã làm sao?

Vân Nhiễm dứt lời, cầm kiếm vô hồn lắc mình tấn công tên hắc y nhân cầm đầu, đường kiếm nhanh chuẩn, sát khí tràn ngập, lấy một chọi mười, trong nháy mắt mười mấy tên hắc y nhân mất đầu. Không ít người kinh hãi nhìn Vân Nhiễm, không ngờ võ công của quận chúa Trường Bình lợi hại như vậy.

Vân Nhiễm cũng kinh ngạc, không ngờ một kiếm vô hồn lại lợi hại như vậy, nàng còn cảm nhận được trên kiếm dày đặc sát khí, chỉ cần cảm nhận được sát khí của đối phương, sức mạnh gia tăng lên nhiều, thật sự quá tốt.

Vân Nhiễm dùng nhuyễn kiếm, như cá gặp nước, phát huy hết sức mạnh, chớp mắt lại có hơn mười hắc y nhân bỏ mạng.

Người cầm đầu thấy kiếm pháp của Vân Nhiễm lợi hại, sắc mặt liền khó coi, vung tay lên vài cao thủ vây quanh người Vân Nhiễm.

Vân Tử Khiếu vừa giết địch vừa dặn dò Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, con cẩn thận.”

Ninh Cảnh cũng kêu lên: “Vân tỷ tỷ, ngươi cẩn thận một chút.”

Vài người đang giao chiến kịch liệt, trên đường đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa như thủy triều, Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu nhanh chóng nhìn lại, thấy Trực Nhật cùng Phá Nguyệt dẫn theo rất nhiều người tới. Hai người chưa tới nơi đã lao thẳng về hướng Vân Nhiễm cùng hắc y nhân.

Trực Nhật cùng Phá Nguyệt tới gần Vân Nhiễm nói: “Quận chúa Trường Bình, người đi trước đi, chúng ta chặn phía sau, ta nhận lệnh của gia dẫn theo binh mã tới giải vây cho người, người tiến cung trước đi.”

Vân Nhiễm lên tiếng lắc mình rời đi, Vân Tử Khiếu cùng Ninh Cảnh cũng nhảy lên xe ngựa phá vòng vây đi về phía trước.

Hắc y nhân muốn đuổi theo lại bị đám người Trực Nhật ngăn cản.

Trên xe ngựa, sắc mặt hoàng hậu Đường Nhân khó coi, bà tay khẽ nắm lại: “Sở Dật Lâm, thật sự dám làm loạn, đây là hắn ngang nhiên đoạt vị.”

“Hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh, hắn thấy mộng sắp thành hiện thực, sẽ không dễ dàng lơ là.”

Vân Nhiễm châm chọc, rất nhanh cảm nhận được bên ngoài lại có người tới. Hơn mười người đồng loạt xuất hiện, dẫn đầu là nhị thống lĩnh giám sát ti Quân Hốc. Vân Nhiễm biết Quân Hốc, nhìn thấy hắn liền nhớ tới Yến Kỳ, trong lòng thả lỏng.

Quân Hốc nhanh chóng lên tiếng: “Quận chúa Trường Bình, thuộc hạ nhận lệnh chủ tử, hộ tống quận chúa cùng hoàng hậu nương nương vào cung. Trước cửa cung Định vương đích thân kiểm tra, muốn vào bằng cửa chính là không thể, mời hai người theo ta đi đường khác.

Vân Nhiễm lập tức đồng ý, lôi kéo Đường Nhân: “Nương nương chúng ta đi đường khắc, hắc y nhân có thể chỉ là cửa đầu tiền, lợi hại nhất có lẽ là Định vương, hắn sẽ không để chúng ta vào cung.”

Đường Nhân tuy rằng tái nhợt, nhưng ý chí lại kiên cường lập tức đồng ý.

“Được.”

Hai người xuống xe ngựa, nói với Vân Tử Khiếu một tiếng, Ninh Cảnh cũng xuống xe, rời đi với Vân Nhiễm.

Vân Tử Khiếu dẫn theo người tiến về phía hoàng cung.

Hai bên phân chia công việc, lúc rời đi, Đường Nhân không nhịn được nhìn về phía Vân Tử Khiếu, trong mắt tràn ngập lo âu.

“Trường Bình, phụ vương ngươi sẽ không có chuyện gì chứ.”

Vân Nhiễm: “Không sao đâu, Định vương có lợi hại hơn nữa, cũng không dám giết phụ vương, hắn còn chưa trở thành hoàng đế, muốn giết phụ vương chờ đến lúc đăng cơ đi.”

Vân Nhiễm kéo Đường Nhân thi triển khinh công đi theo Quân Hốc, từ đường khác tiến vào hoàng cung, Ninh Cảnh theo sát bọn họ.

Quân Hốc cực kỳ quen thuộc với tình hình trong cung, cho nên dẫn Đường nhân cùng Vân Nhiễm đi thẳng đến cung điện của hoàng thượng. Có điều trước cửa điện có không ít người canh gác, ngoại trừ Sở Văn Hạo còn Kinh Vệ Quân, những người này là người của Định vương.

Quân Hốc bí mật thương lượng kế hoạc với Vân Nhiễm, hắn dẫn người rời đi sự chú ý của đám người kia, Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh, hoàng hậu tiến vào tẩm cung.

Quân Hốc lắc mình rời đi, vài tên binh lính bị bọn họ thu hút nhanh chóng đuổi theo. Vân Nhiễm dẫn theo hoàng hậu cùng Ninh Cảnh đi thẳng vào tẩm cung.

Bên trong tẩm cung, dưới ngọn đèn u ám, có người canh giữ trước giường hoàng thượng. Vừa nghe thấy cửa sổ có động tĩnh, nhanh chóng nhìn lại, người này là tiểu thư phủ Tuyên Bình hầu Giang Tập Nguyệt. Nàng ta vừa nhìn thấy Vân Nhiễm cùng hoàng hậu tiến vào liền kinh hãi, muốn hét lên.

Vân Nhiễm nhanh tay điểm huyệt nàng ta, khiến nàng ta không thể động đậy.

Vân Nhiễm nhìn sắc mặt khó coi của Giang Tập Nguyệt, nhớ tới một chuyện. Giang Tập Nguyệt thích Định vương. Bây giờ nàng ta xuất hiện ở chỗ này, không có gì ngoài ý muốn chắc là do Sở Dật Lâm ra lệnh canh chừng không cho bất cứ kẻ nào đến gần tẩm cung. Định vương tính toàn thật tốt, trong ngoài đều là người của hắn.

Vân Nhiễm lạnh lùng lên tiếng: “Giang Tập Nguyệt, ngươi thật đáng thương, ngươi thích Định vương, hắn thích ngươi sao? Chẳng qua hắn chỉ lợi dụng ngươi thôi, giúp hắn mưu hại hoàng thượng, ngươi biết kết cục cuối cùng của Giang gia sao, bởi vì một mình ngươi, cả Giang gia đều phải vào tù. Ngươi chính là tội nhân của gia tộc.”

Giang Tập Nguyệt trắng bệch mặt nhìn Vân Nhiễm liều mạng lắc đầu.

Nàng ta nghĩ Định vương sẽ giành thắng lợi, hoàng thượng đã thành ra như vậy, sao còn có thể trở mình, nàng ta không tin. Giang gia sẽ không có chuyện gì.

Vân Nhiễm không để ý tới Giang Tập Nguyệt, nhanh chóng nhìn Sở Dật Kỳ, nói thật ra nếu xuất phát từ cá nhân nàng sẽ không cứu Sở Dật Kỳ, nhưng hắn là hoàng đế, giữ lại hắn có còn tác dụng, nên nàng mới cứu.

Vân Nhiễm cúi người kiểm tra cho hoàng thượng, rất nhanh nhìn hoàng hậu: “Quả đúng như ta dự đoán, hoàng thượng bị thương ở đầu, trong đầu có máu tụ, bây giờ cần lập tức làm phẫu thuật, lấy máu tụ ra, hoàng thượng sẽ tỉnh lại. Có điều phẫu thuật rất phức tập, hơi phạm sai lầm hoàng thượng sẽ mất mạng. Cho nên lúc ta cứu người, hoàng hậu canh giữ ở ngoài, dùng tất cả mọi cách không cho bất kỳ ai tiến vào, không cản được tất cả chúng ta đều chết.”

Vân Nhiễm trầm ổn lên tiếng, nếu người tới gây rối, cản trở nàng tiến hành phẫu thuật, hoàng thượng sẽ khó giữ được tính mạng. Hơn nữa ở thời đại này, không ai biết phẫu thuật là cái gì, có khả năng sẽ cho rằng nàng là quái vật, mưu hại hoàng thượng, cho nên nếu có người xông vào, các nàng khó bảo toàn tính mạng.

Hoàng hậu Đường Nhân không biết phẫu thuật của Vân Nhiễm là gì, nhưng nàng biết việc này cực kỳ quan trọng, liên quan đến tính mạng của tất cả mọi người. Cho nên gật đầu mạnh: “Được, việc bên ngoài giao cho ta, nếu có người muốn bước vào trừ khi bước qua xác ta.”
Bình Luận (0)
Comment