Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 169

Tiêu Cảnh vừa dứt lời, Vân Nhiễm ngẩn người, tiểu tử này sau khi bình thường, ngay cả sư phụ cũng không gọi.

Yến Kỳ thấy Tiêu Cảnh gọi Vân Nhiễm là TiểuNhiễm, trực tiếp nhướng mày, cả mặt phủ sương, âm trầm lên tiếng.

“Ninh Cảnh, ngươi ngứa da có đúng không, chẳng lẽ không hiểu tôn sư trọng đạo là gì?”

Trong rừng đêm, thiếu niên thanh thuần, cười trong sáng, cực kỳ xinh đẹp, hắn nâng đôi mắt sáng, quạt trong tay ngọc khẽ mở, tao nhã lên tiếng.

“Yến quận vương, bây giờ bản cung là Tiêu Cảnh, không phải Ninh Cảnh. Ninh Cảnh dĩ nhiên là đồ đệ của hộ quốc công chúa, nhưng ta Tiêu Cảnh là thái tử của Tây Tuyết, tại hạ gọi hộ quốc công chúa là Tiểu Nhiễm cũng không sai đi.”

Mồm miệng nhanh nhạy, trật tự rõ ràng, hoàn toàn không còn vẻ ngây thơ đáng yêu trước kia.

Yến Kỳ đen mặt, ánh mắt ám lại, người này có dụng ý khác, sao không gọi sư phụ, đùng cái gọi Tiểu Nhiễm, thật đáng giận.

Vân Nhiễm ôn hòa nhìn Tiêu Cảnh: “Được rồi, đừng náo loạn, Tiêu Cảnh, sao ngươi lại xuất hiện ở đây.”

Tiêu Cảnh nghe thấy giọng Vân Nhiễm, lập tức thu lại vẻ nghiền ngẫm trở nên nghiêm túc: “Các ngươi có biết thích khách là do ai phái ra không?”

Khuôn mặt Yến Kỳ trầm xuống, ánh mắt u ám, trầm giọng quát: “Ai?”

Tiêu Cảnh cũng không nhìn Yến Kỳ, khẽ xoa cổ: “Bản cung thật mỏi cổ, ngẩng đầu nói chuyện với các ngươi thật mệt.”

Yến Kỳ đen mặt, người này tuyệt đối là cố ý.

Vân Nhiễm liếc mắt nhìn Yến Kỳ, bây giờ trước tiên cần làm rõ thích khách ở trong trấn là do ai phái ra.

Vân Nhiễm khẽ đẩy Yến Kỳ, hắn không cam lòng, cùng Vân Nhiễm nhảy xuống ngựa đứng đối diện với thiếu niên.

Tên kia mặt dày, đã bắt đầu phát triển, nhìn hắn có thể tưởng tượng trong tương lai sẽ trở thành một nam nhân xuất sắc đến nhường nào. Giờ khắc này nếu để ý một chút, có thể thấy ánh mắt hắn quyến luyến nữ nhân bên cạnh, tuy rằng che dấu rất kỹ, nhưng Yến Kỳ lại nhìn rất rõ.

Hừ, muốn cướp nữ nhân của ta, ai cũng đừng nghĩ.

Yến Kỳ lườm Tiêu Cảnh, lạnh giọng: “Bây giờ có thể nói chưa.”

Tiêu Cảnh không tiếp tục câu giờ, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, giọng nói trầm xuống.

“Cung Thân vương Tây Tuyết, Tiêu Chiến, hắn phái thích khách không phải vì muốn ám sát các ngươi, mục đích chính là ép các ngươi đến núi Ô Phong, sau đó cướp Tiểu Nhiễm từ tay Yến quận vương.”

Tiêu Cảnh vừa dứt lời, cả người Yến Kỳ nổi sóng ngầm bàn tay nắm chặt lại: “Tiêu Chiến, lại là hắn, tên này không biết xấu hổ.”

Nếu là Tiêu Bắc Dã, Yến Kỳ không có tức giận như vậy, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Chuyện này chứng minh Nhiễm Nhi có tư cách làm cho nam nhân truy đuổi, nhưng Tiêu Chiến là cái gì, một lão già hơn bốn mươi, cũng dám nổi lên tâm tư với Nhiễm Nhi. Hắn ta không thấy tởm, nhưng Yến Kỳ đã thấy tởm muốn chết.

Sắc mặt Vân Nhiễm cũng cực kì khó coi, nàng không ngờ Tiêu Chiến đuổi từ Tây Tuyết tới Đại Tuyên.

Nam nhân không biết xấu hổ.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm nhất thời không nói gì, Tiêu Cảnh lại nói tiếp: “Chỉ sợ các ngươi chưa biết, có người tiết lộ trong tay Tiểu Nhiễm có bảo tàng, bây giờ có không ít người đều chạy tới kinh đô Đại Tuyên. Ta là đi theo phụ tử Tiêu Chiến tới, phát hiện hắn ta có hành động khác thường, cho nên đi theo hắn, không ngờ hắn lại đánh chủ ý lên người Tiểu Nhiễm.”

Tiêu Cảnh lạnh mặt, hắn không ngờ Tiêu Chiến lớn tuổi như vậy, vẫn còn động tâm tư trên người Tiểu Nhiễm, thật sự ghê tởm.

“Đáng chết.”

Vân Nhiễm không ngờ chuyện bảo tàng lại đem tới nhiều phiền phức như vậy. Xem ra phải nghĩ cách hóa giải chuyện này.

Tiêu Cảnh nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, trong lòng một mảnh mềm mại.

“Hiện tại, Tiêu Chiến đang dẫn thuộc hạ mai phục trong núi Ô Phong, nếu các ngươi tiến vào sẽ mắc bẫy, dù Yến quận vương võ công lợi hại, cũng không thể lấy ít địch nhiều, nên các ngươi vẫn nên đi đường vòng về kinh đi.”

Yến Kỳ đưa mắt nhìn núi Ô Phong, màn đêm dày đặc, rừng sâu tỏa ra cảm giác lạnh lẽo, khóe môi hắn nhếch lên. Tiêu Chiên, quả nhiên đủ cuồng vọng, trên đất của Đại Tuyên còn dám hành động như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

“Đi, chúng ta đi qua núi Ô Phong.”

Vượt qua Ô Phong chỉ cần chưa đến một ngày đường đã trở lại kinh thành.

Yến Kỳ vừa nói xong, Tiêu Cảnh đã kéo Vân Nhiễm nhảy lên ngựa, giục ngựa chạy đi: “Chúng ta đi.”

Yến Kỳ giận đen mặt, không ngờ tên âm hiểm này giám dẫn Nhiễm Nhi đi trước. Yến Kỳ đang giận ngập trời, vốn nghĩ lần này về kinh có thể thuận lợi cưới Nhiễm Nhi. Ai ngờ trong kinh thành có người đang chờ cướp nàng đi, thật sự đáng giận.

Yến Kỳ lên ngựa điên cuồng đuổi theo Tiêu Cảnh cùng Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm hoàn toàn không ngờ Tiêu Cảnh sẽ kéo nàng bỏ chạy, cho nên khi kịp phản ứng lại, nàng đã ngồi trên ngựa cùng hắn.

Vốn muốn dạy dỗ hắn một chút, ngẩng đầu lại nhìn thấy thân hình hắn mảnh khảnh, gánh vác vạn dặm giang sơn Tây Tuyết. Nhớ tới hắn mới chỉ mười sáu tuổi, đã mang nhiều trách nhiệm, nàng liền có chút đau lòng cho hắn.

“Tiêu Cảnh, ngươi có khỏe không?”

Tiêu Cảnh đang thúc ngựa chạy như điên, nghe thấy phía sau có giọng nói quan tâm mình, đột nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp, quay đầu tặng Vân Nhiễm một nụ cười sáng như ngọc.

“Ta tốt lắm.” Bởi vi có người cho ta sức mạnh, ta chỉ cần nhớ người hai lần cứu ta, ta liền nghĩ, bất kể thế nào cũng không thể phụ lòng người, cho dù có nhiều khó khăn, đau khổ hơn nữa, ta cũng có thể chịu đựng.

Tiêu Cảnh vừa dứt lời, lại phi ngựa cấp tốc chạy về phía trước. Vân Nhiễm nhìn bóng áo trắng bay bay trong màn đêm, thiếu niên phong thái không thể chê vào đâu, cuối cùng Tiêu Cảnh đã không ngốc. Vân Nhiễm vui mừng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, bất mãn lên tiếng: “Tiêu Cảnh, ngươi ngay cả sư phụ cũng không gọi, có phải muốn ăn đòn.”

Tiêu Cảnh cười ha hả, trong sáng nói: “Không phải ta đã nói sao, ta không phải Ninh Cảnh, Ninh Cảnh hẳn nên gọi ngươi là sư phụ. Ta là Tiêu Cảnh, cho nên về sau ta gọi ngươi là Tiểu Nhiễm, ngươi gọi ta là Tiểu Cảnh, rất công bằng.”

Vân Nhiễm gõ vào đầu hắn, nàng gọi hắn là Tiểu Cảnh là vì hắn là đồ đệ, hắn gọi nàng là Tiểu Nhiễm, trong mắt hắn còn có sư phụ là nàng sao?”

Vân Nhiễm đang muốn lên tiếng, Yến Kỳ đã đuổi tới, ngọc trác trong tay như gió cuốn, bao chặt lấy thắt lưng Vân Nhiễm hơi dùng sức một chút, cả người Nhiễm Nhi đã bay lên không trung. Tiêu Cảnh vươn tay giữ nàng lại.

Hai người cùng lúc dùng sức, muốn ép đối phương buông tay.

Vân Nhiễm lắc lư giữa không trung, không nhịn được quát lên: “Cả hai đều buông ra cho ta.”

Yến Kỳ ngưng tụ nội lực tập kích Tiêu Cảnh, hắn ta khẽ buông tay ra, Vân Nhiễm rơi lên ngựa của Yến Kỳ, vừa vặn nằm trong lòng hắn.

Tiêu Cảnh giương mắt, khóe môi cười như có như không nhìn Yến Kỳ.

Yến Kỳ lạnh lùng lườm hắn, âm thầm quát: “Sau này cách xa Nhiễm Nhi một chút.”

“Chỉ sợ ngươi không quản được, giao tình giữa ta và Tiểu Nhiễm, không phải ngươi muốn ngăn là được.”

Tiêu Cảnh nói xong, đột nhiên cười rộ như quỳnh nở trong đêm, áo trắng cuồn cuộn bay trong gió. Bóng đêm trường, sương mù vây quanh khiến hắn như ảo như mộng, ánh mắt đen trong trẻo nhìn chằm chằm Yến Kỳ.

“Yến quận vương quả nhiên vẫn ghen tuông như ngày nào, được rồi, bản cung không trêu ngươi nữa, các ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi núi Ô Phong trở về đi.”

Hắn nói xong, xoay ngựa quay lại, Vân Nhiễm lo lắng lên tiếng: “Tiểu Cảnh, ngươi đi đâu vậy?”

“Ta đi làm chuyện mình nên làm.”

Nhiệm vụ của hắn là làm cho cha con Tiêu Chiến đánh nhau, hai hổ đánh nhau, hắn tọa sơn quan hổ đấu.

Tiêu Cảnh nâng mắt nhìn Yến Kỳ: “Đối xử tốt với sư phụ, nhớ kỹ, nếu ngươi đối với nàng không tốt, ta sẽ dẫn nàng đi, vĩnh viễn không cho ngươi nhìn thấy nàng.”

Nói xong, hắn phi ngựa đi, nháy mắt đã biến mất trong màn đêm, bóng người cao gầy, cô độc trong đêm tối.

Hắn biết sư phụ không thuộc về mình, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến tình cảm hắn giành cho nàng. Nếu như Yến Kỳ không tốt với nàng, hắn sẽ dẫn nàng đi, biến nàng thành của hắn.

Yến Kỳ âm trầm nhìn bóng dáng tên kia, thật sự đáng giận.

Bây giờ hắn thấy Ninh Cảnh ngu ngơ trước kia có vẻ đáng yêu hơn. Tiêu Cảnh thật đáng ghét, còn uy hiếp hắn, sao hắn có thể đối với Nhiễm Nhi không tốt, cho nên hắn ta vĩnh viễn không có cơ hội.

Yến Kỳ nhanh chóng ôm lấy Vân Nhiễm bất mãn nói: “Nhiễm Nhi, say này trục xuất tên này ra khỏi sư môn đi.”

Vân Nhiễm khẽ cười, nhớ tới Tiêu Cảnh, vẫn không nhìn được thở dài: “Tiểu Cảnh thật sự đáng thương.”

“Nàng không được đồng cảm với hắn,” Yến Kỳ chua xót ra lệnh, Vân Nhiễm ném cho hắn một ánh mắt khinh thường: “Hắn là đồ đệ của ta.”

“Hừ, loại đồ đệ dám bất kính với sư công, nên sớm trục xuất ra khỏi sư môn.”

Yến Kỳ bá đạo lên tiếng, Vân Nhiễm ra vẻ tốt bụng nhắc nhở hắn: “Yến đại quận vương thân ái, ta còn chưa gả cho chàng đâu, cho nên chỉ có sư phụ, không có sư công.”

“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta lập tức về Lương Thành thành thân.”

Yến Kỳ phi ngựa mang theo Vân Nhiễm nhập vào màn đêm, chạy thẳng về kinh, thuộc hạ đuổi theo, mọi người cùng vượt qua núi Ô Phong về Lương Thành.

Chạy cả một ngày, chập tối ngày hôm sao mới về tới Lương Thành.

Sắc trời xanh nhạt, dưới ngọn đèn mờ nhạt, bao phủ cả kinh thành, người đông như nước, tiếng rao bán hàng rong, tiếng la tiếng hét, tạo thành cảnh tượng náo nhiệt, thanh lâu truyền ra tiếng đàn tiếng hát như chim oanh chim yến.

Cảnh đế đô phồn hoa xa xỉ, không nơi nào sánh bằng.

Yến Kỳ dẫn theo thuộc hạ như cơn gió chạy về phủ Vân vương.

Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ vừa mới về tới cửa còn chưa tiến vào, đã nghe thấy người làm trong phủ kích động kêu lên: “Công chúa đã về.”

“Công chúa đã về.”

Từng tiếng, từng tiếng truyền đi khắp phủ, Vân Nhiễm đưa mắt nhìn Yến Kỳ, khó hiểu lên tiếng: “Ta trở về là việc đáng mừng đến vậy sao?”

Hai người vừa đi vào trong đã thấy Vân Tử Khiếu kích động dẫn theo thuộc hạ đi tới: “Nhiễm Nhi, con đã về rồi sao.”

Vân Nhiễm gật đầu: “Vâng, phụ vương, con đã trở về ngươi vui đến như vậy sao?”

Vân Tử Khiếu bất đắc dĩ, mở miệng chưa kịp nói, đã nghe thấy phía sau có hai giọng nói: “Vân Nhiễm, nàng đã trở lại.”

Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn qua, sau lưng Vân Tử Khiếu có hai người. Một người mặc cẩm y màu đen, khuôn mặt lập thể cương nghị, giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ tàn nhãn vô tình. Nhưng lúc nhìn Vân Nhiễm sắc mặt lại nhu hòa, chính là thái tử Đông Viêm Cơ Kình Thiên.

Người còn lại mặc cẩm bào màu tím, đai lưng màu vàng, tà mị đàng hoàng, là thế tử Cung Thân vương Tây Tuyết Tiêu Bắc Dã.

Tiêu Bắc Dã nhìn thật sâu Vân Nhiễm, nhớ tới cảnh lần trước nàng rơi xuống vực. Hắn một lòng dày vò, trong đầu chỉ có một ý niệm đối với hắn Vân Nhiễm cùng giang sơn đều quan trọng như nhau. (Cuối cùng anh vẫn chọn giang sơn, đồ ngụy quân tử.)

Cho nên lần này nhất định hắn phải có được lòng của nàng.

Hai người nhìn Vân Nhiễm vẻ mặt cười ôn nhu, nàng nhíu mày nhìn Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, sao bọn họ lại ở trong phủ chúng ta.”

“Hôm qua bọn họ tới Đại Tuyên, hoàng thượng ra lệnh cho bổn vương chiêu đãi, ai biết bọn họ không muốn ở trong dịch quan, kiên quyết muốn ở lại trong phủ, hoàng thượng cũng đồng ý.”

Vân Tử Khiếu bất đắc dĩ nhìn Vân Nhiễm, giờ đã hiểu vì sao ông kích động như vậy, hai tên này vẫn luôn quấn lấy ông, hỏi bao giờ nữ nhi trở về. Ông cảm thấy thật phiền, thấy Nhiễm Nhi đã về có thể không kích động sau.

Vân Nhiễm nhíu mày, nhìn Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã, không có nửa điểm thiện cảm với bọn họ. Những chuyện Cơ Kình Thiên làm ngày đó, nàng rất không thích, không ngờ hắn lại tới Đại Tuyên. Mục đích có thể đoán được. Vân Nhiễm nở nụ cười trào phúng, phải chăng hắn cũng vì tin tức bảo tàng mà tới, thật sự là nực cười.

Vân Nhiễm lại quét qua nhìn Tiêu Bắc Dã, lần nàng đưa Tiêu Cảnh về Tây Tuyết chịu không ít thiệt thòi trong tay hai cha con bọn họ. Vừa rồi thiếu chút nữa còn rơi vào mai phục của Tiêu Chiến trong núi Ô Phong.

Cha con nhà này cũng không phải người tốt, Vân Nhiễm trợn mắt, không hờn không giận nói: “Hai vị đường xa tới làm khách, thật sự là vinh hạnh của phủ ta, nhưng hai vị đều là nhân vật quan trọng của Đông Viêm cùng Tây Tuyết. Phủ chúng ta không gánh vác nổi trách nhiệm cao quý, nếu hai vị xảy ra chuyện gì chúng ta không biết ăn nói thế nào với hoàng thượng cùng hai nước. Hai vị vẫn nên về dịch quán nghỉ ngơi thì tốt hơn.”

Vân Nhiễm lại nhìn Vân Tử Khiếu, giọng nói dịu dàng nhưng quyết đoán: “Phụ vương, lập tức dẫn hai vị khách quý tới dịch quán nghỉ ngơi, phái nhiều binh lính canh gác, không thể để cho bọn họ xảy ra chuyện gì.”

Vân Tử Khiếu gật đầu: “Được.”

Ông ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình thiên: “Mời hai vị, hai người cũng thấy rồi đó, ở dịch quán vẫn hơn, phủ của chúng ta thật sự không an toàn.”

Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên u ám nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng không chút dịu dàng của nàng. Hai người không khỏi nhớ tới những chuyện mình đã làm, trong lòng cũng biết mình không tốt, để lại ấn tượng xấu trong lòng Vân Nhiễm, nên nàng mới chán ghét như vậy, càng tạo cho Yến Kỳ có cơ hội tiếp cận nàng.

Hai người nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm vui vẻ, hình như tình cảm rất tốt. Vừa nghĩ tới điều này, cả hai đều không cam lòng, đồng thời bọn họ nhớ tới chuyện Vân Nhiễm có bản đồ bảo tàng, nếu nàng gả cho Yến Kỳ. Như vậy hắn nghiễm nhiên có một phần bảo tàng lớn, sau này sao bọn họ có thể là đối thủ của hắn. Càng nghĩ hai người càng không cam lòng, cuối cùng hạ quyết định.

Bất luận thế nào, bọn họ cũng không để cho Yến Kỳ cưới Vân Nhiễm, chẳng sợ đánh đến chết, dù Vân Nhiễm có chán ghét, bọn họ cũng tuyệt đối ngăn cản.

Ánh mắt Tiêu Bắc Dã tự trách, nghiêm túc nhìn Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, ở Tây Tuyết bản thế tử từng làm một số chuyện tổn thương nàng, lúc này ta xin lỗi.”

Nhớ tới nàng rơi vực hắn đau lòng, hắn thầm nghĩ đời này chỉ cưới một nữ nhân như nàng là đủ.

Cơ Kình Thiên nhanh chóng tiếp lời Tiêu Bắc Dã: “Trước đó bản cung làm ra những chuyện như vậy với nàng, quả thật có hơi quá đáng. Lần này tới Đại Tuyên là vì bồi dưỡng mối quan hệ của hai chúng ta, hy vọng Vân Nhiễm có thể cho bản cung một cơ hội.”

Yến Kỳ khó chịu nhìn vẻ mặt của hai tên kia. Đã làm ra những chuyện như vậy với Nhiễm Nhi còn có mặt mũi chạy tới đây, quả nhiên không biết xấu hổ. Yến Kỳ ôm bả vai Vân Nhiễm không thèm nhìn hai kẻ kia, cúi đầu dịu dàng nói: ‘Nhiễm Nhi, sắc trời không còn sớm, tới giờ nàng vẫn chưa ăn cơm, đi ăn chút gì đó nha.”

Vân Nhiễm gật đầu: “Được.”

Nàng dịu dàng với Yến Kỳ khiến Tiêu Bắc Dã đau lòng, Cơ Kình Thiên đỏ mắt hai người u ám nhìn Yến Kỳ.

Đáng tiếc Yến Kỳ không thèm để ý, đỡ Vân Nhiễm đi vào bên trong.

Vân Tử Khiếu sợ hãi nhìn vẻ mặt hung ác của Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã, nhanh chóng mời hai người rời đi: “Cơ thái tử, Tiêu thế tử, bổn vương đưa hai vị tới dịch quán trước.”

Vân Tử Khiếu vừa dứt lời, Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã oán hận lườm Yến Kỳ, xoay người rời đi. Bọn họ biết trong thời gian ngắn không thể khiến Vân Nhiễm quên đi những chuyện đã xảy ra. Nhưng lúc này bọn họ tuyệt đối không dừng tay để cho Yến Kỳ chiếm được tiện nghi.

Đừng nhìn kẻ này ra vẻ si tình với Vân Nhiễm, có lẽ hắn đã sớm biết trong tay nàng có bản đồ bảo tàng, cho nên mới dịu dàng với nàng như vậy.

Đoàn người chưa đi xa, đã thấy có người làm vội vàng chạy tới bẩm báo với Vân Tử Khiếu: “Vương gia, Cung thân vương gia Tây Tuyết tới gặp công chúa.”

Vân Tử Khiếu ngẩn ra, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đứng cách đó không xa, biến sắc mặt khi nghe người hầu bẩm báo,

Vân Nhiễm thấy không tốt lắm, nếu như nói nàng không muốn gặp Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã, thì với Tiêu Chiến là chán ghét đến tận cùng.

Vân Nhiễm lạnh băng, nhìn người làm trầm giọng lên tiếng: “Ngươi đi nói với Cung thân vương gia, bản công chúa không gặp hắn, bảo hắn cút xa một chút, Tiêu Chiến hắn tưởng mình là ai.”

Vân Nhiễm còn chưa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói bá đạo truyền tới: “Bổn vương không phải là ai, chính là Cung Thân vương Tây Tuyết.”

Một bóng người như gió xoáy lao vào trong phủ, cẩm bào màu đen, phần phật bay trong gió, mỗi bước đi của hắn trầm ổn, mạnh mẽ, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí phách cuồng vọng, giống như mình là chúa tể của trời đất, đây là một nam nhân tự tin thái quá đến cực điểm.

Mọi người khó chịu nhìn theo bóng người nam nhân đang tiến vào, người này chính là phụ thân của Tiêu Bắc Dã, Cung Thân vương Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vừa tiến vào, ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, không có ngần ngại thể hiện sự hứng thú của mình.

Trong số những người đứng đó, Vân Tử Khiếu là người giận nhất, nữ nhi của mình bị người ta nhìn chằm chằm, khiến người làm cha như ông cảm thấy chán ghét vô cùng, trầm giọng lên tiếng: “Hóa ra là Tiêu thân vương Tây Tuyết, không biết vương gia tối nay tới gặp nữ nhi của ta có chuyện gì xin chỉ giáo?”

Tiêu Chiến cũng không nhìn Vân Tử Khiếu, nở nụ cười tà mị: “Bổn vương tới báo cho hộ quốc công chúa, bổn vương quyết định, cưới nàng làm Cung thân vương phi, hai nước Tây Tuyết cùng Đại Tuyên kết đồng minh.”

Vân Tử Khiếu đen mặt, bật cười khinh miệt.

“Tiêu Chiến, ngươi có biết xấu hổ hay không, ngươi có thể làm cha của nữ nhi ta, lại nói muốn cưới nàng, da mặt cũng thật dày.”

Ánh mắt Tiêu Chiến tràn đày hung ác, nhưng rất nhanh liền biến mất, ôn hòa nhìn Vân Tử Khiếu: “Bổn vương không tính toán với vương gia, ai bảo ông là nhạc phụ tương lai của bổn vương?”

Vân Tử Khiếu tức hộc mấu, trên đời này sao lại có nam nhân không biết xấu hổ như vậy.

Đã từng gặp qua kẻ mặt dày, nhưng tuyệt đối chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như hắn.

“Tiêu Chiến, nơi này chưa đến lượt ngươi cuồng vọng như thế, Nhiễm Nhi cũng không gả cho ngươi, ngươi làm Cung thân vương Tây Tuyết, tốt nhất đừng quá cuồng vọng trên đất Đại Tuyên.”

Khuôn mặt Yến Kỳ lạnh như băng, ánh mắt bắn ra sát khí thị huyết, hung hăng lườm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn Yến Kỳ nở nụ cười không độ ấm: “Hóa ra là Yến quận vương, nghe nói tình cảm của ngươi với hộ quốc công chúa không tệ, có điều công chúa rất nhanh sẽ thành thê tử của ta. Hy vọng sau này Yến quận vương nên có chừng mực, nếu ngươi còn tiếp tục dây dưa, bổn vương sẽ không tha cho ngươi.”

Yến Kỳ lười phải nói chuyện với tên không biết xấu này, quát lạnh một tiếng, ngưng tụ nội lực tập kích Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến khẽ hô lên, như mãnh hổ xuống núi, mạnh mẽ nghênh chiến.

Hai người đánh nhau, Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên là những kẻ vui vẻ nhất.

Hai hổ đánh nhau, ắt có một con bị thương, nếu cả hai cùng lưỡng bại câu thương, người được lợi chính là bọn họ.

Hai tên kia đang sung sướng khi người khác gặp họa, Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu lại khó chịu, hơn nữa Vân Nhiễm còn cảm thấy lo lắng. Tiêu Chiến không phải kẻ đầu đường xó chợ, chỉ sợ Yến Kỳ đánh với hắn sẽ bị thương, phải làm sao bây giờ?

Vân Tử Khiếu sợ Yến Kỳ bị thiệt, cho nên gia nhập vào trận đánh, hai người cùng hợp tác đối phó với Tiêu Chiến.

Vân Tử Khiếu vừa đánh vừa tức giận mắng: “Tiêu Chiến, ngươi là đồ không biết xấu hổ, nữ nhi của ta sẽ không gả cho ngươi, bớt nằm mơ đi.”

“Vân vương gia, gả hay không không phải do ông nói là được, tất cả đều do bổn vương định đoạt.”

Tiêu Chiến vừa nghênh chiến, vừa cuồng vọng lên tiếng, khỏi cần nói Yến Kỳ cùng Vân Tử Khiếu khó chịu đến nhường nào.

Hai người ra tay ngoan độc, nhưng nhất thời không thể hạ được Tiêu Chiến. Tên kia chẳng những võ công lợi hại, ra tay xuất quỷ nhập thần, còn âm hiểm giả dối, trong thời gian ngắn muốn đánh hắn bị thương là chuyện không thể.

Sắc mặt Vân Nhiễm lạnh lùng, nhìn chằm chằm ba người đang đánh nhau trong không trung, rút nhuyễn kiếm bên hông, lao mình lên.

“Tiêu Chiến, ngươi quá cuồng vọng, bản cung muốn nhìn xem ngươi lợi hại đến đâu.”

Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên đang xem náo nhiệt chợt kinh hãi sợ Vân Nhiễm bị thương, đồng thanh hét lên: “Vân Nhiễm.”

Vân Nhiễm bừng bừng lửa giận, kiếm vô hồn đỏ sậm, mạnh mẽ bổ về phía Tiêu Chiến.

Tuy rằng võ công của Tiêu Chiến lợi hại, nhưng một đánh ba, tuyệt không có phần thắng. Nên vừa thấy kiếm của Vân Nhiễm đâm tới, đã xoay người lùi lại, cười ha hả nhìn Vân Nhiễm: “Hộ quốc công chúa, chờ làm Cung vương phi đi.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi, ba người rơi xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã quan tâm hỏi: “Vân Nhiễm, nàng không sao chứ.”

Vân Nhiễm đang tức giận, vừa thấy hai người lên tiếng, liền chỉ vào bọn họ nói với Vân Tử Khiếu: “Lập tức đưa hai kẻ này tới dịch quan, sau này không cho phép xuất hiện trong phủ Vân vương.”

Vân Tử Khiếu đi tới bên người Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên lạnh lùng nói: “Đi thôi.”

Một, hai đều không phải người tốt, còn không phải vì nghe nói trong tay Nhiễm Nhi có bản đồ bảo tàng mới chạy tới. Người người muốn cưới nàng chỉ về bào tàng kia, những kẻ không có ý tốt, ông cũng không thích.

Hai tên kia nhìn Vân Nhiễm, thấy nàng cùng Yến Kỳ không để ý tới bất kì ai, dẫn vài tên thuộc hạ đi vào trong phủ.

Cuối cùng, Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã đành phải theo Vân Tử Khiếu ra ngoài.

Trở về viện Như Hương, đám người Dữu Tử đều vui sướng khi công chúa trở về. Lại thấy sắc mặt hai người không tốt, liền im lặng không nói gì.

Vân Nhiễm điều chỉnh lại hô hấp, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Không ngờ Tiêu Chiến đã già còn không biết xấu hổ, ngang nhiên chạy tới phủ muốn cưới ta.’

“Mục đích chính của hắn là bản đồ bảo tàng, hắn nghĩ trong tay nàng có.”

Yến Kỳ lạnh lẽo đáp lời, hắn không để Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã vào mắt, nhưng Tiêu Chiến thật sự khó đối phó, võ công của hắn ta lợi hại, có tâm kế, lại bá đạo cuồng vọng.

Vân Nhiễm trầm giọng chân mày hơi nhướng lên, trong phòng hoàn toàn im lặng.

Yến Kỳ nhìn đám người Sơn Trà, dặn dò: “Đi chuẩn bị chút đồ ăn mang tới đây.”

“Ân,” Ba nha hoàn lui xuống, Yến Kỳ nhìn Vân Nhiễm nói: “Hay là đêm nay chúng ta tạo ra một tấm bản đồ, dù sao cũng không ai biết, chờ làm xong, thả ra ngoài, rời đi lực chú ý của mọi người.”

Vân Nhiễm suy nghĩ một chút, thấy biện pháp này có thể thực hiện, liền gật đầu đồng ý.

Nhưng nhớ tới Tiêu Chiến cuồng vọng muốn cưới, nàng vẫn cực kỳ căm phẫn.

Yến Kỳ cầm lấy tay nàng, trấn an: “Nàng đừng bận lòng, ta dám cược, chỉ cần bỏ tấm bản đồ ra, lực chú ý của Tiêu Chiến sẽ không ở trên người nàng nữa. Hơn nữa đây là địa bàn của bản của bản quận vương, chưa tới lượt hắn cuồng vọng.”

Ánh mắt Yến Kỳ hiện lên sát khí sắc bén, Tiêu Chiến, muồn cướp người từ trong ta, rõ ràng chính là nằm mơ.

Lệ Chi mang đồ ăn vào, Vân Nhiễm đã bình tĩnh lại cùng Yến Kỳ dùng cơm tối.

Vân Nhiễm vừa ăn vừa hỏi Lệ Chi: “Gần đây kinh thành có chuyện gì không.”

“Nghe nói, thái tử Đông Viêm, Minh vương gia Nam Ly, còn có không ít nhân sĩ giang hồ chạy tới Lương Thành chúng ta.”

Vân Nhiễm nhướng mày không nói gì, trong lòng trù ẻo Tống Tuyển một trăm lần, trù hắn trọn đời không thể siêu sinh, dám mang tới cho nàng rắc rối lớn như vậy.

Lệ Chi nói xong, Dữu Tử bỗng nhiên lên tiếng: “Còn có một chuyện, khả năng công chúa vẫn chưa biết.”

Vân Nhiễm tạm ngừng động tác nhìn qua, Dữu Tử nói: “Trước đó, không phải hoàng thượng đã chỉ hôn công chúa Vinh Đức cho Trầm Thụy tướng quân ở thành Liên Dương sao?”

Vân Nhiễm gật đầu, tính toán thời gian: “Nàng ta bị đưa tới thành Liên Dương rồi sao.”

Cả ba người đều lắc đầu.

Dữu Tử nói nhanh: “Trầm thụy đại tướng quân phái người cấp tốc truyền tin tám trăm dặm, đưa một phong thư cự hôn với hoàng thượng. Hắn từ hôn công chúa, không muốn cưới nàng làm thê tử, hoàng thượng đã đồng ý.”

Vân Nhiễm trợn mắt kinh ngạc, nàng không có ấn tượng với người này, chỉ nghe An Nhạc nói qua, hắn hơn bốn mươi, lại giống như ông già năm mươi, không ngờ hắn lại là một nam tử hán.

Công chúa Vinh Đức hèn hạ vô sỉ khiến người ta chán ghét, nhưng nhan sắc của nàng không tệ, lại là công chúa hoàng thất. Đổi lại là người khác nhất định sẽ cưới, không ngờ vị tướng quân dám cự hôn, có thể thấy người này là nam tử hán.

“Người này thật không tệ, ngay cả hôn sự của công chúa cũng dám cự tuyệt.”

Vân Nhiễm bội phục Trầm Thụy, đồng thời nhớ tới Sở Vận Ninh. Vốn định đuổi nữ nhân này tới thành Liên Dương, không ngờ lại thất bại, chỉ sợ nữ nhân này chưa chịu dừng tay.

Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ, hắn gắp đồ ăn để vào trong bát nàng.

“Nhiễm Nhi, nàng nhìn ta làm gì?”

“Chàng nói xem, công chúa Vinh Đức đã chết tâm chưa? Có thể gây ra sóng gió gì không.”

“Nếu nàng ta không chịu an phận, chính là tự tìm đường chết.”

Yến Kỳ lạnh bạc, không chút cảm tình lên tiếng, giống như đng nói về một người chết.

Hai người dùng cơm xong, bắt đầu chế tạo bản đồ, vẫn tìm một mảnh da hươu để vẽ.

Bận rộn đến tận nửa đêm, hai người vừa lên giường đã ngủ.

Ngày hôm sau, trong cung tổ chức yến tiệc, chiêu đãi sứ thần các nước, đại thần trong triều dẫn theo gia quyến tới tham gia. Vân Tử Khiếu mang theo tỷ muội Vân Nhiễm, Vân Vãn Sương vào cung dự tiệc.

Vân Vãn Sương tóm tắt tình hình trong phủ cho Vân Nhiễm, cuối cùng đề cập tới bệnh tình của lão vương phi, nói bà đã khỏe hơn nhiều, ăn cơm trò chuyện đã không thành vấn đề. Có điều chưa hoạt động được, chỉ đi được vài bước, một thời gian nữa có lẽ sẽ không có chuyện gì.

Vân Nhiễm đối với lão bà này không có bao nhiêu tình cảm, nàng lại hỏi chuyện hôn nhân của Vân Vãn Sương.

Vân Vãn Sương đang muốn lên tiếng, xe ngựa lại khẽ động, có người cản đường.

Tỷ muội hai người tạm dừng nói chuyện, Triệu Hổ ở bên ngoài bẩm báo: “Công chúa, là xe ngựa của phủ Định vương cản đường chúng ta.”

Vân Nhiễm hơi kinh ngạc, vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, thấy trên xe bước xuống một nữ tử gầy yếu, nhợt nhạt, đi lại mềm yếu như liễu, nhìn kỹ nhận ra người này chính là Định vương phi Tống Tình Nhi.

Vân Nhiễm thấy vẻ mặt suy yếu tái nhợt của nàng ta, trong lòng khẽ trầm xuống.

Tình Nhi làm sao vậy?

Tống Tình Nhi chạy tới bên cạnh xe ngựa của Vân Nhiễm, vừa ngẩng đầu nhìn ánh mắt sâu thăm thẳm của nàng, liền cười yếu ớt gọi: “Tỷ tỷ.”

Vân Nhiễm nhanh chóng kéo nàng vào xe, Tống Tình Nhi vừa lên xe đã khóc: “Vân tỷ tỷ, vì sao không để ý tới Tình Nhi, ta đi tìm tỷ vài lần đều không gặp được.”

Vân Nhiễm nhướng mày, chân thành nói: “Tình Nhi, ta không có trong phủ, ra ngoài có chút chuyện nên nói với người khác là bị bệnh.”

Tống Tình Nhi, hơi thất thần, thở dốc cực kỳ mệt mỏi.

“Tình Nhi, muội sao thế, sắc mặt thật khó coi?”

Vân Nhiễm kéo tay nàng qua bắt mạc, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trầm giọng: “Con của ngươi đâu, sao đứa nhỏ lại mất?”

“Ta không cẩn thận bị ngã, làm mất đứa nhỏ.”” Tống Tình Nhi che miệng khẽ ho khan nói: “Bởi vì sảy thai, nên chưa hết bệnh, sức khỏe vẫn chưa tốt,”

Lúc nàng nói những lời này đau lòng đến tột đỉnh, sự thật có người tiết lộ trong tay Vân Nhiễm có bản đồ bảo tàng, Định vương Sở Lâm bắt Tống Tình Nhi đến phủ Vân vương trộm bản đồ cho hắn. Nàng không chịu, liền bị hắn đánh vào chỗ hiểm, hắn còn nói, nếu không nghe lời sẽ đánh sảy con của nàng. Hắn dùng đứa nhỏ, ép nàng vài ba lần tới phủ Vân vương tìm Vân Nhiễm, không ngờ Vân Nhiễm tuyên bố bị bệnh không gặp ai, nên Sở Dật Lâm không cho nàng thoải mái.

Có một lần hắn đá mạnh vào bụng nàng, còn nói cưới nàng để giúp hắn, ai ngờ không có tác dụng gì, sớm biết vậy, hắn đã không cười.

Đến tận lúc này, Tống Tình Nhi mới giật mình tỉnh mộng, hóa ra nam nhân này cưới nàng vì có tác dụng, hắn muốn mượn sức của Yến Kỳ cùng phủ Vân vương.

Sự thật lại tàn nhẫn như vậy, nàng không chịu được đả kích như vậy, chạy như điên trong mưa, bị ngã sảy mất đứa nhỏ.

Trong xe ngựa, Vân Nhiễm không tin, Tình Nhi rất yêu đứa bé này, sao có thể không cẩn thận bị ngã, việc này nhất định có ẩn tình.

“Tình Nhi, có phải do Định vương không, có phải do hắn làm, muội nói cho ta biết. Nếu thật sự như vậy, ta sẽ không qua cho tên khốn khiếp này.”

Vân Nhiễm lạnh mặt, ánh mắt trầm lại, nàng nhận định nhất định là Sở Dật Lâm gây ra chuyện có lỗi với Tình Nhi.

Tống Tình Nhi nhìn Vân Nhiễm quan tâm mình, trong lòng muốn khóc, nhưng không thể khóc. Nếu nàng khóc Vân tỷ tỷ nhất định sẽ tìm Sở Dật Lâm tính sổ, vậy là nàng đã hại tỷ.

“Không có, ta thật sự không có chuyện gì, là do ta bất cẩn, vương gia hắn đối với ta rất tốt.”

Nói tới đây, Tống Tình Nhi khẽ ho, Vân Nhiễm nhanh chóng đỡ nàng, chỉ một thời gian ngắn không gặp, nàng đã gầy yếu tới mức này, Vân Nhiễm thấy rất đau lòng.

“Sức khỏe muội không tốt, vừa sảy thai xong, vào cung làm gì, Định vương đâu, tên khốn khiếp này.”

Vân Nhiễm tức giận măng, trước kia nàng không xem trọng Sở Dật Lâm, tuy rằng Tống Tình Nhi không giống hắn, nhưng nàng cảm thấy Tình Nhi như vậy Sở Dật Lâm không thoát được liên quan.

Trước đó Tống Tình Nhi có chút oán khí với Vân Nhiễm. Bây giờ nàng đã biết không phải Vân tỷ tỷ không chịu gặp, mà là do tỷ không có ở trong phủ. Nàng đột nhiên cảm thấy bình thường trở lại, cả người như được giải thoát, thân thể của nàng nàng đã sớm không cần, tâm đã chết, còn sống thì đã sao.

Vân Nhiễm còn muốn nói gì đó, xe ngựa đã dừng lại, Triệu Hổ lên tiếng: “Công chúa, đã tới hoàng cung.”
Bình Luận (0)
Comment