Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 237

Trong một góc sân phủ Yến vương, Yến Trăn đang xám hối, đột nhiên phía sau hắn vang lên tiếng bước chân, Yến Trăn quay đầu nhìn lại thấy Sở Tuấn Nghiêu đã đi tới, ngăn muốn dùng thân mình che xác mẫu phi, nhưng vẫn chậm một bước, Sở Tuấn Nghiêu đã nhìn thấy, hắn ta âm trầm chỉ vào Yến Trăm. 

“Chuyện này do người làm? Việc gì phải giết bà ta?” 

Tên này còn là người sao? Đó là mẫu phi hắn, ngay cả mẫu phi hắn cũng xuống tay được. 

Yến Trăn khóc thét lên: “Ta không cố ý, mẫu phi muốn đi tìm Diệp đại nhân, nói rõ Yến Kỳ là huyết mạch hoàng thấy, nên ta mới hấp tấp, nhỡ tay.” 

Bây giờ hắn đã hối hận, mẫu phi luôn thương hắn, sủng hắn, hắn lại bóp chết bà, sau này không còn ai thương hắn nữa, Yến Trăn khóc tê tâm liệt phế. 

Sở Tuấn Nghiêu đen mặt, chán ghét nhìn hắn: “Còn không mau xử lý, tìm một góc sân bỏ đi, ném bà ta xuống, sau đó thông báo với bên ngoài bà ta trượt chân ngã chết.” 

“Ân!” Yến Trăn khóc nức nở, kéo xác mẫu phi tới hậu viện, tất cả mọi người đều bị người bộ hình bắt đi, tiếng khóc, tiếng gào thét không ngừng. 

Giờ khắc này căn bản không có ai chú ý tới Yến Trăn giết người, còn ném xác xuống giếng khô. 

Trước cửa đại lao bộ hình, Yến Khang bị bắt, cùng lúc Vân Tử Khiếu cùng phủ Vân vương cũng bị bắt vào, ngay cả lão Vân vương phi cũng không thoát được. 

Vân Tử Khiếu nhìn phía sau tiếng ai oán ngập trời, lạnh lùng quát, nhưng đối mặt với cái chết có ai lại không sợ, ông quát cũng không có tác dụng gì. 

Vân Tử Khiếu nhìn thấy Yến Khang, khôi khỏi độc mồm trào phúng. 

“Ngươi nuôi dạy con thật tốt, chẳng những hố bổn vương, ngay cả cha mình cũng hố.” 

Khuôn mặt già nua của Yến Khang âm trầm, ông bị vợ con khiến tức chết rồi, không ngờ tới khắc cuối mình lại chết trong tay hai mẹ con này. 

Yến Khang đuối lý không dám nhìn Vân Tử Khiếu, quay đầu đi vào bộ hình, vừa đi vừa nói: “Nếu hoàng thượng không sao, đương nhiên sẽ gấp rút trở về cứu chúng ta, nếu hoàng thượng gặp chuyện, chết cùng hoàng thượng cũng phải.” 

Vân Tử Khiếu cũng nghĩ vậy, nếu hoàng thượng bình an, ắt sẽ về cứu bọn họ, nếu người đã chết, bọn họ liền theo chân ngài xuống hoàng tuyền đi, hai mươi năm sau lại làm một hảo hanns. 

Một đêm này, Lương Thành Đại Tuyên lật trời, hai đại phủ Yến Vân bị bắt, ngoài ra cả phủ Cẩm Thân vương cũng bị liên luỵ. 

Ba đại vương phụ bị bắt, đừng nói Đại Tuyên, cả thiên hạ chưa từng xảy ra chuyện như vậy. 

Cả kinh thành náo loạn, dân chúng bàn tán xôn xao, ai cũng cảm thấy Đại Tuyên sắp sụp đổ, hoàng thượng gặp chuyện, tam đại vương phủ bị bắt, hơn nữa mọi người còn nghe nói, ba đại phủ bị bắt là vì bọn họ cấu kết với nhau đẩy Yến quận vương đăng cơ làm hoàng đế. 

Thật ra Yến quận vương là con cháu Yến gia, không phải huyết mạch hoàng thất, như vậy chẳng phải là đoạt vị sao? 

Ai cũng bàn tán, không biết chuyện này là thật hay giả, hoàng thượng tốt như vậy, sao lại thành đoạt ngôi.

Nếu đó là sự thật, người có tư cách đăng cơ nhất chính là Tiêu Diêu vương, hắn ta mới là huyết mạch hoàng thất chính thống. 

Nhất thời Đại Tuyên hỗn loạn, trời sập xuống cũng chỉ tới thế mà thôi, không buôn bán, không ăn, không ngủ, khắp nơi chìm trong bầu không khí bất an, ai ra đường cũng châu đầu ghé tai bàn tán. 

Lúc lâm triều, Tiêu Diêu vương xuất hiện trên đại điện, tay cầm ngọc tỷ truyền quốc, đăng cơ lên ngôi. 

Phía dưới triều thần tôn hắn làm tân đế, nhưng không phải tất cả đồng tình, rất nhiều người không xuất hiện, dùng hành động để phản đối việc hắn đăng cơ. Hoàng thượng còn chưa rõ tin tức, sao có thể phò tá Tiêu Diêu vương làm tân đế, về chuyện Yến công tử Yến gia một mực khẳng định Yến Kỳ là con cháu Yến gia, còn bắt cả hai đại phủ vào nhà giam. 

Chân tướng sự việc thế nào, ít nhất phải chờ hoàng thượng về kinh định đoạt, cho dù hoàng thượng gặp chuyện ở Nam Ly, cũng phải chờ xác nhận mới có thể phò Tiêu Diêu vương lên ngôi. 

Nhưng Tiêu Diêu vương lại vội vàng như vậy, chắc chắn có mưu đồ từ trước, triều thần ai nhìn cũng hiểu. Trước giờ Tiêu Diêu vương luôn tỏ ra yếu đuối vô dụng, chẳng qua là bịt tai trộm chuông, bây giờ mới lộ ra bộ mặt thật của hắn, hắn luôn nhòm ngó ngôi vị hoàng đế. 

Thậm chí có người còn đoán, hoàng thượng gặp nguy hiểm ở Nam Ly, có thể là do Tiêu Diêu vương liên thủ với thánh nữ Nam Ly, thủ tiêu hoàng thượng để thuận lợi đăng cơ. 

Lấy thừa tướng Tiêu Chí Xa cầm đầu, đám người Vũ An hầu cùng một nhóm triều thần không lên triều, dù tân đế cầm ngọc tỷ đăng cơ, bọn họ cũng không thừa nhận, chưa nhìn thấy xác của hoàng thượng, bọn họ có quyền tin hoàng thượng vẫn còn sống. 

Nếu oàng thượng còn sống, chuyện thân phận của ngài phải chờ ngài về kinh định đoạt, sao tới lượt một Tiêu Diêu vương diễu võ giương oai khoa chân múa tay trên đại điện. 

Toàn kinh đô Đại Tuyên chìm trong chiến tranh không khói lửa, băng hoả lưỡng trọng thiên, dân chúng chịu giày vò. 

Tại điện Quang Minh, Tiêu Diêu vương ngồi trên vị trí cao nhất, quét mắt nhìn các vị trí còn trống, sắc mặt âm trầm, khoé môi cười âm hiểm, hoàng thượng đã chết ở Nam Ly, đám người kiia vẫn còn tin tưởng hắn sẽ về kinh, tự lừa dối mình, hơn nữa đã cho bọn hắn cơ hội không biết quý trọng thì chờ bị biếm đi. 

Một đám không vào triều hôm nay, hắn đã nhớ kỹ. 

Ánh mắt Tiêu Diêu vương nổi sóng ngầm, thượng thư bộ hình dẫn đầu mọi người hành lễ. 

“Thần gặp qua hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” 

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” 

Trên đại điện có một nhóm là người của Tiêu Diêu vương, một phần là do bọn họ mượn sức, nhóm còn lại là trung lập, dù không đồng ý Tiêu Diêu vương đăng cơ. Nhưng nếu hoàng thượng thật sự gặp chuyện ở Nam Ly, giang sơn Đại Tuyên chính là của Sở Tuấn Nghiêu, bọn họ không dám đối đầu với tân đế. 

Cho nên Nguyễn thượng thư tới tìm, bọn họ đều lâm triều, đồng ý Tiêu Diêu vương làm tân đế. 

Sở Tuấn Nghiêu đăng cơ, chuyện đầu tiên hắn làm đó là ra lệnh cho thượng thư bộ binh Hiệp Trác, cùng đại lý tự, thẩm vấn tam đại vương phủ liên thủ với nhau âm mưu đoạt vị. Sở Tuấn Nghiêu âm ngoan ra lệnh: “Tra, nhất định phải điều tra thật kỹ, nếu tra không xong, trẫm xử chém cả đám, không chừa một ai, dám can đảm lừa dối, đổi trắng thay đen, mưu phản.” 

Thượng thư bộ binh nhanh chóng bước ra khỏi hàng bẩm: “Hoàng thượng, việc này cần bàn bạc kỹ hơn, phải biết rằng, hai đại phủ Yến Vân nắm trong tay bốn mươi vạn binh quyền, nếu giết bọn họ, chỉ sợ bốn mươi vạn binh lính không chấp nhận, quay về tàn sát Lương Thành, Đại Tuyên sẽ nội loạn.” 

Tiêu Diêu vương cười lạnh, cao giọng nói: “Bọn họ là binh lính Đại Tuyên, không phải binh lính của phủ Yến – Vân, trẫm muốn xem bọn họ định phản thế nào, hơn nữa chờ tới lúc bọn họ nhận được tin, hai đại phủ đã bị xử chém, chẳng lẽ bọn họ lại vì một đám người đã chết, đẩy mình vào chỗ nguy hiểm/” 

Sở Tuấn Nghiêu khiến nhiều người câm lặng, đúng vậy, nếu giết hai đại phủ Yến Vân, dù bốn mươi vạn đại quân biết, chẳng lẽ lại vì đám người đã chết hi sinh cả vợ con gia đình, thế mới nói nhân tình đạm mạc, người đi trà lạnh từ xưa tới nay đã vậy. 

Người chết đã chết, người sống vẫn phải tìm đường sống. 

Tiêu Diêu vương thấy không ai lên tiếng, liền quát mạnh: “Lập tức thẩm tra.” 

“Ân” Thượng tư bộ binh cùng thượng thư bộ hình lĩnh chỉ. 

Yến Trăn cùng với bà đỡ năm đó một mực khẳng định Yến Kỳ là con đẻ của Yến vương phi, căn bản không phải huyết mạch hoàng thất, lời này đồn ra, kinh thành lại xuất hiện vài vị mệnh phụ trước kia từng qua lại với Yên vương phi xác nhận Yến Kỳ là con Yến vương phi, năm đó lúc Yến vương phi sinh bọn họ còn tới nhìn. 

Dựa theo những lời khai đó, tội danh của hai đại phủ như ván đã đóng thuyền, bộ hình cùng bộ binh, đại lý tự, báo lên với tân đế, hắn lập tức hạ lệnh xử chém hai đại phủ Yến – Vân, tạm thời chưa động tới phủ Cẩm Thân vương. 

Tiêu Diêu vương tự có tính toán của riêng mình, phủ Cẩm Thân vương cùng phe với hắn, giết hai đại phủ Yến – Vân có thể uy hiếp phủ Cẩm Thân vương, chỉ cần uy hiếp dụ dỗ một chút có thể thu phục bọn họ, Cẩm Thân vương là thân vương ở Đại Tuyên, Sở Văn Hiên còn chưởng quản ngũ thành binh mã. 

Phán quyết xử chém hai đại phủ Yến Vân đã có, ba ngày sau tại ngọ mộn. 

Thông báo vừa ban ra, cả Lương Thành sôi trào, ai cũng nghi ngờ tính chân thật của chuyện này, có người không biết thì nói hai đại phủ cả gan làm loạn bây giờ bị lộ. 

Sở Tuấn Nghiêu sai thái giám đón lão Diêu phi vào cung sắc phong làm hoàng hậu, ban thưởng cung Mẫn Nguyên, vì mượn sức Nguyễn thượng thư cùng ngự sử đài, nên sắc phong Nguyễn Mộng Điệp làm hiền phi, Vương Tử Yên làm thục phi. 

Công chúa An Nhạc dẫn công chúa Chiêu Dương, công chúa Duyên Khánh đứng thẳng trong đại điện.

Thái hậu ngồi phía trên, ra vẻ từ ái nhìn An Nhạc. 

“An Nhạc, ngươi vất vả, sau này hoàng huynh sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt.” 

An Nhạc ngẩng đầu nhìn lão bà đang ngồi phía trên, chán ghét chưa từng có, tự cho mình đúng, khiến người ta ghê tởm. 

An Nhạc lạnh lùng nhìn thái hậu, chậm rãi lên tiếng: “Thái hậu nương nương, các ngươi làm như vậy có được không? Nếu hoàng thượng cùng hoàng hậu về cung, các ngươi có biết mình sẽ bị trừng phạt như thế nào sao?” 

Thái hậu hơi cứng mặt, ánh mắt khẽ nổi sóng ngầm, nhìn An Nhạc: “An Nhạc, Yến Kỳ không phải hoàng huynh của ngươi, hắn là quận vương phủ Yến vương, sở dĩ hắn đăng cơ là do hai đại phủ Yến – Vân dùng quỷ kế, ngươi đừng bị lừa, hoàng thượng bây giờ mới là con cháu Sở gia, hoàng huynh ruột thịt của ngươi, sau này hoàng huynh sẽ đối tốt với các ngươi, cho nên ngươi đừng nghĩ linh tinh.’ 

An Nhạc càng lạnh hơn: “Hoàng thượng rõ ràng là hoàng huynh của ta, sao lại không phải, chẳng lẽ chỉ dựa vào Yến nhị công tử cùng bà đỡ có thể lật trời? Thái hậu chẳng lẽ không biết, Yến nhị công tử chỉ là một tên lưu manh, giỏi đánh bạc, chơi nam kỹ, lời của người như vậy sao có thể tin.”

An Nhạc khí thế bức người, hung hăng lên tiếng. 

Nàng vừa dứt lời, Chiêu Dương cùng Duyên Khánh ở bên cạnh hung hăng lườm thái hậu, Chiêu Dương khẽ hô: “Lão yêu quái.” 

Duyên Khánh cũng lặp lại lời của tiểu nha đầu: “Yêu quái, lão yêu quái.” 

Thái hậu có chút mất bình tĩnh, thân phận tôn quý, muốn gần gũi bọn họ, bọn họ lại không chào đón, thật đáng giận. Bà ta nắm chặt tay, âm trầm nhìn ba người, Chiêu Dương cùng Duyên Khánh sợ hãi lui về phía sau An Nhạc. An Nhạc ôm lấy bọn họ ngẩng đầu nhìn thái hậu, hai người đối mắt. 

Nàng không sợ, nàng tin tưởng hoàng huynh cùng hoàng tầu bình an, bọn họ sẽ trở về. 

Thái hậu nổi giận,phất tay áo quát lạnh: “Cho các ngươi mặt mũi, các ngươi lại không biết xấu hổ, người đâu, đưa công chúa về cung, sau này ai gia không muốn nhìn thấy bọn họ.” 

Hai gã thái giám nhanh chóng chạy vào: “Ân! Thái hậu nương nương.” 

An Nhạc xoay người, dẫn theo hai tiểu công chúa rời khỏi đại điện, thái hậu đứng phía sau âm trầm cười lạnh, chờ con bà nắm đại cục, ta sẽ thu thập các nàng, tới lúc đó nhất định khiến bọn họ phải hối hận vì sự kiêu ngạo ngày hôm nay. 

Ba ngày sau, trời đất một mảnh u ám như muốn đổ mưa, hai đại phủ Yến Vân bị áp giải tới ngọ môn. 

Một hàng xe chở tù thật dài, bên trong chật ních người, dân chúng đau lòng nhìn bọn họ. Bọn họ không thấy đế hậu đâu, nhiều người khóc thét lên, khắp nơi một mảnh thê lương, có người hét lên.

‘Phủ Yến vương cùng Vân vương bị oan.” 

“Hoàng thượng, người ở đâu, người mau về đi, nếu không hai đại phủ sẽ bị giết.” 

Tuy rằng mọi người rất đau lòng, nhưng càng khiến họ tuyệt vọng đó là đế hậu không xuất hiện, chẳng lẽ họ thật sự gặp chuyện như Tiêu Diêu vương đã nói, bị thánh nữ Nam Ly giết chết. Bằng không nếu họ bình an, bất kể thế nào cũng sẽ không để hai đại phủ bị chém đầu. 

Không ít người nghĩ tới khả năng đế hậu đã bị giết, nhất thời cảm thấy Đại Tuyên sắp đổ, tiền đồ xa vời vợi. 

Xe chở tù chạy thẳng tới Ngọ Môn, Yến vương gia, cùng Vân vương gia thản nhiên, không sợ hãi, không bất an, có người nhà bọn họ gào khóc, đứng trước cái chết, bọn họ cảm thấy sợ hãi. 

Trời thế mà nổi nên mưa phùn, dường như nhìn thấu nỗi oan khuất của hai đại phủ, rơi lệ vì bọn họ. 

Xe chở tù chầm chậm tới Ngọ Môn, người phụ trách xử chém là thượng thư bộ hình Hiệp Trác, hắn cũng không đành lòng nhìn hai đại phủ bị chém, nhưng trước mắt Tiêu Diêu vương đang làm hoàng đế, hoàng thượng lại chậm chạp không xuất hiện, nếu có người hai đại phủ chắc chắn không chết, nhưng bây giờ…?

Hiệp Trác thở dài, nhìn cả đám người đang gào khcos, Yến vương gia phiền lòng quát lên: “Câm miệng, chết thì chết, câm miệng cho lão tử, kiên cường một chút, khóc cái rắm gì.” 

Hai đại phủ Yến Vân gặp nạn hoàn do một tay Tiêu Diêu vương sắp đặt, mục đích trừ bỏ hai đại giai tộc, ngồi vững ngôi vị hoàng đế, nên hắn mới khẩn cấp muốn diệt trừ bọn họ. 

Binh lính áp giải đoàn người Yến gia, Vân gia lên đài, dân chúng đông nghìn nghịt, kích động hét lên: “Yến vương gia.” 

“Vân vương gia.” 

Hai đại phủ Yến Vân như thần giữ cửa ở Đại Tuyên, trước giờ biên cảnh đều do bọn họ trấn giữ, bảo vệ dân chúng, không ngờ bây giờ bọn họ bị giết, sau này Đại Tuyên phải làm thế nào? 

Dân chúng khóc thét lên, có người lớn gan mắng chửi, tuy không dám mắng Tiêu Diêu vương đại nghịch bất đạo, nhưng cũng ám chỉ không ít. 

“Yến vương gia, Vân vương gia, kẻ nào táng tận lương tâm, phát rồ muốn giết các người.” 

“Đúng vậy, các người rõ ràng là công thần Đại Tuyên, không ngờ tới cuối cùng lại gặp phải kết cục như vậy, kẻ nào tâm địa đen tối, vì sao muốn mọi người.” 

Cảm xúc của dân chúng ngày một kịch kiệt, Hiệp Trác có chút hoảng sợ, nhanh chóng nhìn trời, không thấy mặt trời, căn bản không biết đã tới giờ nào, cuối cùng đành ước lượng, cầm lấy lệnh bài hành quyết. 

Đột nhiên trong đám người có tiếng hét: “Vương gia.” 

Một tiếng thét, khiến cả đoàn người cùng ngoái đầu nhìn lại, người tới là nghĩa nữ Đường Thi của phủ Đường gia, lúc này nàng mặc một thân áo trắng, đầu đội mũ vải xô, khuôn mặt trắng bạch như tờ, cực kỳ bi ai, nước mắt tràn mi, nén lệ nhìn Vân Tử Khiếu. 

“Vương gia.” 

Vân Tử Khiếu xót xa nhìn Đường Thi, tới giờ khắc này, ông mới cảm nhận được, mình yêu nàng tới nhường nào, muốn ở bên cạnh nàng, đáng tiếc… đã không còn cơ hội.

“Đường Thi, ở lại bảo trọng.” 

“Vương gia, người yên tâm ra đi, Đường Thi sẽ nhặt xác cho hai đại phủ, Đường Thi thề cả đời không lấy chồng, canh mộ cho hai đại phủ.” 

Dứt lời, nàng quỳ xuống dập đầu. 

Mọi người xung quanh đỏ mắt, có người oà khóc, ai cũng rơi lệ. 

Hiệp Trác nhìn mà nhói lòng, nhanh chóng vứt lệnh bài hành quyết, không chém chỉ sợ sẽ có biến. 

Lệnh bài còn chưa ném ra, đã nghe thấy từ xa có tiếng vó ngựa, âm thanh leng keng mạnh mẽ xuyên qua màn mưa, tất cả mọi người nhìn về cuối đường, thấy một đoàn binh lính hùng dũng cầm cờ đang phi như bay về hướng này. 

Bọn họ lại thuộc ngũ thành binh mã, phải có binh phù mới điều động được, ngay cả tân đế nếu không có lệnh bài, cũng không ra lệnh được cho bọn họ. Những người này do ai điều tới. 

Mọi người còn đang suy đoán, từ giữa đoàn ngựa, có một bóng người đỏ rực như lửa, tóc đen như mây, tà váy bay bay như mây bồng bềnh, người chưa tới, trường kiếm trong tay đã phi thẳng về phía lệnh bài của Hiệp Trác, kiếm khi hung mãnh đánh lệnh bài bay ra ngoài, hắn hoảng sợ rụt tay lại. 

Con ngựa kia lướt qua mọi người, ngựa còn chưa dừng người đã phi thân xuống, như một đoá sen đỏ rực, khí phách uy nghi, không giận mà nghiêm, anh mắt trong trẻo lạnh lùng quét mắt nhìn cả đám người đang đứng trên đài hành quyết, như băng trên núi, khiến Hiệp Trác run như cầy sấy luống cuống chân tay, đứng ngồi không yên, hắn nhanh chóng dẫn theo vài vị quan viên hành lễ. 

“Chúng thần gặp qua hoàng hậu, nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế.” 

Nữ tử áo đỏ chính là Vân Nhiễm, nàng phất tay áo, lạnh lùng nhìn thẳng Hiệp Trác: “Không phải Hiệp đại nhân đã nhận minh chủ khác rồi sao? Vẫn còn nhớ tới bản nương nương đây sao?” 

Hiệp Trác toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng dập đầu: “Nương nương minh xét, thần tuyệt đối không hai lòng, trung thành với hoàng thượng cùng nương nương.” 

“Tốt!” 

Lúc này dân chúng đã nhận ra người tới là hoàng hậu nương nương, bọn họ lập tức kích động hoan hô. 

Có người không kiềm chế được, ôm chầm lấy nhau. 

“A! Hoàng hậu nương nương đã trở lại.” 

“Đúng là hoàng hậu, nương nương đã quay về.”

“Thật tốt quá rồi, hoàng thượng cùng nương nương không có chuyện gì.” 

Người phủ Yến vương cùng Vân vương ngơ ngẩn, một lúc sau mới vui mừng hét ầm lên: “Nương nương đã trở lại, chúng ta không cần phải chết.” 

Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu vốn kiên định giờ cũng có chút lệ nóng doanh tròng, Vân Nhiễm đi tới đỡ bọn họ dậy, cúi đầu nghiêm trang nói: “Bản cung xin lỗi hai vị phụ vương, do hoàng thượng với bản cung khiến mọi người gặp tai vạ.” 

Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu rơi lệ, đi tới đỡ Vân Nhiễm dậy: “Nương nương đã quay về, chúng ta liền an tâm.” 

Dân chúng lại kích động hô: “Nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế.” 

“Người là hoàng hậu nương nương của chúng ta.”

Hoàng hậu như vậy mới xứng là hoàng hậu của Đại Tuyên, nhân từ, bao dung, thân tình. 

Vân Nhiễm nhìn dân chúng dưới đài, phất tay, tất cả đều im lặng, mắt nàng sáng ngời, man theo quý chết tao nhã vô song lên tiếng: “Bản cung cam đoan sẽ cho mọi người một câu trả lời thích đáng vì những chuyện xảy ra gần đây, bây giờ tất cả giải tán đi, rất nhanh, chúng ta sẽ bố cáo thiên hạ, để cho mọi người hiểu rõ chân tướng.” 

Vân Nhiễm vừa nói xong, dân chúng lại hoan hô.

Vân Nhiễm nhìn thượng thư bộ hình cùng vài vị đại nhân, ra lệnh, lập tức thả hai đại phủ Yến Vân, nếu có ai dám kháng chỉ, liền mời hắn tới giám sát ti ngồi một chuyến. 

Dứt lời, vài người thất sắc, còn ai dám ngăn cản, nhanh chóng thả người, cuối cùng hai đại phủ cũng tìm được đường sống trong cõi chết, cửu tử nhất sinh. 

Cùng lúc đó. 

Trong ngự thư phòng, Tiêu Diêu vương Sở Tuấn Nghiêu vừa mới đăng cơ được ba ngày bị đại thống lĩnh giám sát ti Ninh Dung bắt lại. 

Lão tam Tống Nghĩa cùng lão tứ Tống cùng cũng bị bắt tại phủ Tiêu Diêu vương. 

Yến Trăn bị bắt tại sòng bạc Cát Tường. 

Toàn bộ đám người có ý đồ lũng loạn kinh thành đều bị bắt lại. 

Trong cung Từ Ninh, thái hậu cùng hoàng hậu Tống Mẫn vừa được sắc phong vài hôm bị bắt lại, cả hai phi tần cũng chung số phận. 

Vài phụ nhân bất an, không biết xảy ra chuyện gì, vì sao thái giám giám sát ti lại bắt bọn họ lại, hoàng hậu Tống Mẫn trừng đám người vừa tới. 

“Các ngươi thật to gan, dám bắt bản cung, muốn chết sao?” 

Tống Mẫn vừa nói xong, một thái giám mặt đen như đít nồi mặc áo trắng đi tới, thanh âm the thé: “Muốn chết? Rốt cuộc là ai muốn chết thì tự mình hiểu lấy, có vài người không hiểu mới tự đi tìm đường chết.” 

Tống Mẫn vặn vẹo, đám người giám sát ti thuộc Yến Kỳ, nhưng hắn đã chết, hôm nay vì sao bọn họ lại dám hành động như vậy. 

Tống Mẫn hét ầm lên: “Giám sát ti dám cả gan làm loạn, bản cung nhất định nói với hoàng thượng hạ chỉ, xử tử các ngươi.”

Ninh Dung cười lạnh, nữ nhân không biết điều, chết tới nơi rồi còn diễu võ dương oai. 

Hắn lui ra sau một bước, cung kính cúi đầu nghênh đón, chỉ thấy trước cửa có vài bóng người đi vào, dẫn đầu là một người mặc long bào, tóc đen như gấm, nổi bật khuôn mặt ngọc thụ lan chi phong, phong hoa tuyệt đại, nhưng mọi người nhìn thấy hắn lại như gặp quỷ. 

Thái hậu, hoàng hậu, hai vị phi tần ai cũng trắng mặt, không phải hoàng thượng đã chết ở Nam Ly rồi sao? Thế nào lại bình thường đứng ở nơi này. 

Yến Kỳ dẫn theo vài tên thuộc hạ từ bên ngoài đi vào, ai cũng ai cũng khó chịu nhìn đám phi tần, nữ nhân này cũng thật gấp, nhanh như vậy đã muốn vào trung cung, nghĩ cũng thật đẹp. 

Yến Kỳ ngồi xuống, ánh mắt quét qua đám nữ tử, đột nhiên nở nụ cười lạnh bạc tới cực điểm. 

Hắn nhìn thái hậu: “Diêu phi nương nương thật biết diễn trò với Tống gia, dám lừa dối đổi công chúa thành hoàng tử, mưu đồ của Tống gia cũng thật lớn.”

Thái hậu mềm nhũn cả người, sắc mặt trắng bệch: “Lão thân không hiểu hoàng thượng đang nói gì.” 

“Không hiểu sao? Trẫm sẽ để cho ngươi hiểu.” 

Nói xong, Yến Kỳ nhìn Ninh Dung; “Ninh Dung, đại hình chăm sóc hoàng hậu.” 

Tống Mẫn biến sắc mặt, nhanh chóng nói: “Đừng, ta là hoàng hậu, ta là hoàng hậu.” 

Dứt lời, ả nhìn Yến Kỳ hét lên: “Ngươi không phải hoàng thượng, Tuấn Nghiêu mới là hoàng thượng, ngươi là Yến quận vương.” 

Tống Mẫn vừa nói xong, Ninh Dung đã túm tóc, đạp ả xuống, mặt Tống Mẫn úp trên sàn, hắn quát lạnh: “Một cái tiện nhân, dám mạo phạm hoàng thượng, Sở Tuấn Nghiêu là con cháu Tống gia, dám trà trộn vào hoàng cung, mạo danh hoàng tử, rõ ràng đi tìm chết, người của Tống gia muốn chết.” 

Tống Mẫn bị giẫm đạp, đau đớn hét lên: ‘A! A” 

Thái hậu Phạm Vân Nương trắng mặt, không nhịn được run rẩy, bà ra sức cắn chặt răng, không, mình không thể nhận, chỉ cần nhận tất cả đều phải chết. 

Có điều dù bà không nhận, Ninh Dung cũng có cách bắt bà ta phải nhận, Ninh Dung đạp Tống Mẫn một lát, khuôn mặt đều bị biến dạng, hít thở không thông. 

Chưa dừng lại ở đó, dám nghi ngờ hoàng thượng khác nào tìm chết, Ninh Dung vung tay lên, thái giám kéo Tống Mẫn sang bên dùng hình kẹp tay, lật móng. 

Tống Mẫn bị chỉnh chết đi sống lại, tới cái móng thứ ba, rốt cuộc không chịu nổi liên tục cầu xin: “Mẫu phi, cứu ta, cứu ta.” 

Diêu phi cắn chặt răng, tim đau như dao cắt nhìn nữ nhi bị hành hạ. 

“Mẫu phi, người cứu ta.” 

Tống Mẫn thấy Phạm Vân Nương im lặng, liền tuyệt vọng hét lên: “Mẫu phi, vì sao không cứu ta, ta mới là con đẻ của người, là công chúa hoàng thất cành vàng lá ngọc, cớ sao phải nhận hành hạ như vậy.” 

Nàng vốn là công chúa cành vàng lá ngọc, nhưng lại bị lừa gạt đổi ra cung. Nếu nàng vẫn ở trong cung, cả đời vinh sủng, sao phải lưu lạc tới bước này.

Phạm Vân Nương trắng mặt quát lạnh: ‘Tống Mẫn, đừng có ăn nói linh tinh.’

“Ta nói linh tính lúc nào.” 

Tống Mẫn đau đớn lăn lộn trên đại điện, ánh mắt đỏ rực, móng tay bị lật ba ngón truyền tới đau đớn, khiến ả hận không thể chết ngay, nhưng ả không cam lòng, rõ ràng ả là công chúa, cớ sao phải chịu hành hạ, đều tại tiện nhân này, tại Tống gia. 

Đau đớn khiến Tống Mẫn mất đi lý trí, mắng lớn. 

“Lão tiện nhân, đều tại ngươi, tại ngươi, nếu không phải ngươi đổi ta ra khỏi cung đưa tặc tử kia vào, ta sẽ không khổ như vậy. Ta hận ngươi, dù xuống hoàng tuyền ta cũng không tha thứ cho ngươi, vĩnh viễn không.” 

Phạm Vân Nương nghe nữ nhi tức giận mắng chửi, tuyệt vọng lắc đầu, đừng như vậy, vì sao tới cuối lại thành như vậy. 

Tống gia chuẩn bị hai mươi năm, ấp ủ lâu như vậy, tới cuối cùng vẫn không chịu nổi một kích, bà không cam lòng chịu thất bại. 

Yến Kỳ ở bên cạnh lạnh lùng nhìn Phạm Vân Nương: “Diêu phi vẫn còn ảo tưởng sao, ta đây phải nói ngươi quá ngây thơ rồi, thân làm phi tần, trải qua bao mưa gió, còn mơ hồ như vậy, ngươi tưởng rằng mình không nói, âm mưu của Tống gia sẽ không bị bại lộ sao?” 

Dứt lời, Yến Kỳ hét lớn: “Đưa Yến Trăn vào.” 

Hai gã thái giám áp giải Yến Trăn đi vào, mặt hắn bị thương nghiêm trọng, máu thịt mơ hồ, vừa vào đã quỳ xuống, chưa hỏi đã xưng. 

“Đại ca, không liên quan tới ta, là Tiêu Diêu vương, hắn dụ dỗ ta, nói đại ca không phải huyết mạch Sở gia, là người Yến gia, hắn muốn lên ngôi hoàng đế nên dụ ta nói vậy.” 

Nói xong hắn dập đầu: “Đại ca tha mạng, Tiêu Diêu vương chẳng những dụ dỗ ta, còn giết chết mẫu phi, bởi vì mẫu phi muốn đi tìm Hiệp đại nhân nói hoàng thượng không phải con mình. Đại ca nhất định phải báo thù cho mẫu phi.” 

Yến Kỳ nghe tin Yến vương phi đã chết, trong lòng không rõ cảm xúc, nhiều năm như vậy bà ta lạnh lùng đối xử với hắn, cuối cùng đã chết, nhưng trong trí nhớ của hắn vẫn có hình ảnh bà cười hiền hoà, không ngờ bà đã chết. 

Yến Kỳ im lặng, nhìn lão Diêu phi, lại nhìn Tống Mẫn, trầm giọng lên tiếng. 

“Ninh Dung, huỷ dung mạo của Tống Mẫn, đưa tới biên quan làm quân kỹ, ra lệnh cho người canh gác, vĩnh viễn không được để ả chết, sống mà chịu tra tấn.” 

Mọi người kinh hãi nhìn Yến Kỳ, Ninh Dung nhanh trong chạy tới trước mặt Tống Mẫn, ả hoảng sợ la hét. 

“Lão tiện nhân, vì sao không cứu ta, là ngươi hại ta, ta không muốn huỷ dung, không muốn làm quân kỹ.” 

Cuối cùng lão Diêu phi cũng không chịu nổi kích thích, toát mồ hôi lạnh, sắc bén hét lên: “Yến Kỳ, ngươi không thể làm như vậy, nàng là muội muội của ngươi, muội muội ruột thịt.’ 

Yến Kỳ lạnh lùng: “Ồ!” Khoé môi cười châm chọc: “Ha, ha cuối cùng cũng chịu nhận, âm mưu của Tống gia thật lợi hại.” 

Dứt lời, hắn thị huyết ra lệnh: “Người đâu, lập tức bắt Phạm Vân Nương, Tống Mẫn, Nguyễn Mộng Điệp, Vương Tử Yên, Yến Trăn vào đại lao bộ hình.” 

“Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng.”

Trong điện vang lên tiếng cầu xin, thái giám giám sát ti như hổ sói xông vào kéo vài người ra ngoài áp giải tới đại lao. 

Yến Trăn đi sau cùng tuyệt vọng xin tha: “Đại ca, tha cho ta một lần, đại ca, ta là đệ đệ của người.” 

Yến Kỳ trả lại cho hắn cái nhìn lạnh lùng, trước kia hắn không muốn giết đệ đệ này, lúc hắn bị hạ độc, cũng chỉ tìm người chết thay bỏ qua cho hắn ta, nhưng kết quả hắn càng tệ hại hơn, lần này hắn không muốn giữ lại tên bại hoại này. 

Yến Kỳ nhìn Phương Trầm An, hạ chỉ: “Chiếu cáo thiên hạ, Tiêu Diêu vương Sở Tuấn Nghiêu là con cháu Tống gia, bị lão Diêu phi tráo đổi vào cung mạo danh hoàng tử, Tống gia có mưu đồ gây rối, còn muốn mưu hại trẫm cùng hoàng hậu, nay bắt tất cả những người liên quan vào ngục, trẫm quyết định cùng dân chúng xử vụ án kinh thiên này, ba ngày sau công khai xử án, hoan nghênh dân chúng Lương Thành tới tham dự.”
Bình Luận (0)
Comment