Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 46

“Được,” Tần Lưu Phong gật đầu, rất nhanh lại nghĩ đến một chuyện khác: “Sư phụ bảo ta ở lại giúp muội, muội hiện tại không có nội lực, sư phụ sợ muội chịu thiệt.”

“Không cần, bên người muội có thủ hạ rồi, phụ vương cho muội hai ám vệ rất lợi hại, cho nên muội không có việc gì, huynh vẫn nên về bảo vệ sư phụ, huynh nhớ kỹ nhất định phải bảo vệ người, chờ muội làm xong việc sư phụ giao, muội sẽ trở về gặp người.”

“Được,” Tần Phong Lưu đáp ứng, hai huynh muội trò chuyện vài câu, Vân Nhiễm hỏi thăm tình hình của sư phụ.

Chỗ tối Long Nhất cùng Long Nhị ngạc nhiên, cao thủ lợi hại như vậy lại là sư huynh của quận chúa, xem ra trên người nàng có rất nhiều bí mật, hai ám vệ ánh mắt lóe sáng, tràn đấy hứng thú.

Vân Nhiễm trở lại phủ Vân vương lập tức động thủ viết một phong thư giao cho Tần Lưu Phong đưa cho một nữ nhân.

Vốn nàng còn muốn giữ sư huynh lại một đêm, Tần Lưu Phong lại vì nghĩ cho nàng nên cựu tuyệt, ra khỏi thành đi suốt đêm quay về Phượng Thai Huyền.

Tần Lưu Phong vừa rời đi, Vân Tử Khiếu lại tới.

“Nhiễm Nhi, Thái hậu triệu con tiến cung là có chuyện gì? Vân Tử Khiếu tràn đầy lo lắng, lúc trước nhận được tin Nhiễm Nhi tiến cung, lòng ông nóng như lửa đốt, hận không thể vào cung tìm nàng, nhưng cũng nhịn xuống vì biêt Thái hậu kiêng dè chừng phủ Vân vương, cho nên sẽ không gây bất lợi cho Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm nhìn Vân Tử Khiếu, phấy tay bảo nha hoàn lui ra ngoài.

Ngoài cửa, Anh Đào nhỏ giọng hỏi Lệ chi trong cung thế nào, Lệ Chi tả qua, Anh Đào lại không vui nói.

“Lệ Chi ta cảm thấy quận chúa đối với ta không được như xưa nàng không thích ta.h.q”

Lệ Chi vừa nghe Anh Đào nói liền giơ tay bịt miệng nàng. “Ngươi suy nghĩ nhiều, quận chúa chỉ lo ngươi xúc động lỗ mãng, tiến cung sẽ gặp chuyện, ngươi như thế nào lại nghi ngờ quận chúa.”

Lệ Chi nói xong Anh Đào càng mất hứng, nàng phát hiện ra Anh Đào có chút thay đổ nhỏ giọng nói thầm: “Anh Đào, ta phát hiện ra ngươi có chút thay đổi, ngươi đừng quên thân phận mình là nha hoàn, là vì báo đáp ân tình của quận chúa tình nguyện hầu hạ người, nếu không có quận chúa ngươi sớm đã bán mình cho thanh lâu, tính cách ngươi luôn xúc động lỗ mãng hô to gọi nhỏ, nhưng quận chúa vẫn không trách cứ người, vẫn thương ngươi, đổi lại là chủ tử khác, ngươi sớm đã bị giết.”

Lệ Chi không vui nhìn Anh Đào, Anh Đào vừa nghe sắc mặt khẽ biến, cũng biết mình suy nghĩ linh tinh, chạy về hướng Lệ Chi cười cười: “Được Lệ Chi, ngươi nói rất đúng, là ta hồ đồ, về sau ta sẽ không nói tinh tinh nữa, ngươi tha cho ta lần này đi.”

“Nhớ kỹ,” Lệ Chi tha thứ cho Anh Đào, cả hai cùng nở nụ cười.

Trong phòng hai phụ tử Vân Nhiễm đang nói đến chuyện tiến cung. Sắc mặt Vân Tử Khiếu ngày càng u ám, thân là chủ tử phủ Vân vương, tự nhiên ông hiểu rõ ý đồ của hoàng thượng cùng thái hậu, đợi Vân Nhiễm kể lại sự việc, mặt ông đen sì, Vân Nhiễm cũng không có nói đến gặp Yến Kỳ, chỉ nhắc tới chuyện hoàng thượng cùng thái hậu ban hôn.

“Không ngờ Vân Tử Khiếu ta cả đời trung thành tận tâm, tiên hoàng đối với ta tín nhiệm, đến lượt mẫu tử hai người bọn họ lại muốn tính kế ta, thật sự làm cho ta thất vọng đau khổ.”

Vân Tử Khiếu thật sự thất vọng, ông mới từ Tây bắc trở về, hai mẫu tử nhà này đã muốn tính kế trên đầu ông, họ còn là người sao?

“Bọn họ là nhắm vào hai mươi vạn binh quyền, nếu không phụ vương đem binh quyền giao ra là tốt rồi.” Vân Nhiễm đưa ra ý kiên, nếu không có hai mươi vạn binh quyền sẽ chỉ là một vương gia nhàn tản, Thái hậu và hoàng thượng sẽ không đánh chủ ý lên phủ Vân vương nữa, người khác nàng không lo, nàng chỉ sợ Vân Tử Khiếu bị liên lụy.

Vân Tử Khiếu lại lắc đầu: “Nhiễm Nhi, ngươi không hiểu, cho dù ta giao ra binh quyền, mẫu tử bọn họ cũng không yên tâm, bọn họ sẽ nghĩ ta muốn lấy lui làm tiến, hoặc có ý đồ khách, chỉ cần trong lòng đã có nghi ngờ, thì lúc nào cũng nghi ngờ, huống chi?”

Vân Tử Khiếu dừng lại, bộ dáng muốn nối lại thôi Vân Nhiễm thấy kỳ quái liền hỏi: “Phụ vương, người làm sao vậy?”

Vân Tử Khiếu thở dài: “Chuyện này cũng không phải bí mật gì, phủ Vân vương trừ bỏ hai mươi vạn binh quyền còn có thứ khác làm cho mẫu tử bọn họ nhòm ngó.”

“Cái gì vậy ạ?” Trong đầu Vân Nhiễm không có ấn tượng có vật nào như vậy, Vân Tử Khiếu thâm trầm nói: “Đan thư thiết khoán, đây là đan thư miễn tử, thời thái tổ dựng nước Vân gia cùng Yến gia, giúp Sở gia định giang sơn, thái tổ ban thưởng cho hai nhà thiết đan thư thiết khoán, là đan thư miễn tử, nhờ có đan thư mà hai nhà Yến Vân bình an vô sự, chỉ sợ hiện tại thái hậu cùng hoàng thượng muốn đoạt cả hai thứ.”

Vân Nhiễm hít một ngụm khí lạnh, không ngờ Vân gia lại có đan thư miễn tử, khó trách đứng vững hơn trăm năm không đổ.

“Đã có đan thư miễn tử, phụ vương không cần lo lắng.”

“Ta không lo bọn họ động đến ta, chỉ là thấy thất vọng.” Vân Tử Khiếu âm trầm, từ xưa tới giờ Vân gia vẫn trung thành tận tâm, tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng ở kinh đô Đại Tuyên vẫn sống hòa thuận với các đại thần trong triều, không kéo bè kéo cánh, cũng không ỷ thế hiếp người. Không ngờ tới đời này, lại phát sinh những chuyện như vậy, làm trái tim cảm thấy lạnh lẽo đến cực điểm.

“Phụ vương, người cũng không cần đau khổ, dù chuyện cũng đã như vậy, hoàng đế có lòng nghi ngờ rất mạnh, giờ còn thêm một thái hậu, chúng ta trước vẫn nên lấy tĩnh chế động.”

“Trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy, vốn ta còn muốn cân nhắc gả con cho Đường Tử Khiên hoặc Định vương, nhưng hiện tại ai cũng không thể gả, chỉ cần gả cho một trong hai người, người còn lại sẽ động thủ với phủ chúng ta,” Vân Tử Khiếu nói xong nhìn Vân Nhiễm: “Nhưng mà chỉ cần Nhiễm Nhi thích thì phụ vương cũng vui lòng đồng ý.”

“Phụ vương yên tâm, cả hai người con đều không thích, cũng không muốn gả cho bọn họ, cho nên người đừng lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi,” Vân Tủ Khiếu yên tâm, Vân Nhiễm phát hiện mình đói bụng, liền cười nói: “Phụ vương con tiến cung còn chưa có ăn cái gì, phụ vương trở về đi, con đi kiếm đồ ăn.”

“Con kêu hạ nhân chuẩn bị cơm chiều đi, đừng để bị đói.” Vân Tử Khiếu đứng dậy rời đi, trước khi đi còn dặn dò: “Nhiễm Nhi, con chú ý cẩn thận một chút.”

Vân Nhiễm gật đầu, ông nhìn nàng bình tĩnh thong dong không nhịn được cười rộ lên: “Nhiễm Nhi, thật sự đã thay đổi, hiện tại phụ vương tin tưởng con có khả năng tự bảo vệ mình, phụ vương cảm thấy muốn bị thua thiệt cũng là người khác.h.q”

Vân Nhiễm cũng cười lên: “Khẳng định là như vậy, ai bảo con là nữ nhi Vân gia, có phụ tất có tử, có thua thiệt cũng là con làm cho người khác chịu thiệt.”

Vân Tử Khiếu cười ha ha”Hay cho một câu có phụ tất có tử, thật không sai, không sai.”

Tâm tình ông vốn đang chịu áp lực, nay lại có chút súng sướng, nhấc chân rời khỏi, Vân Nhiễm gọi hai nha hoàn vào, làm cho các nàng truyền cơm chiều nàng, đói bụng.

Ngày thứ hai, Định vương tới bái phỏng, Vân Nhiễm bước đầu đánh giá ba nam nhân Đại Tuyên quốc, Yến quận vương âm hiểm phúc hắc, quỷ kế đa đoan, nhưng cũng chỉ là quận vương không có tư cách tranh giành thiên hạ, hơn nữa hắn lại tận trung với hoàng thượng, chưa có dị tâm. Người thứ hai là tân đế Sở Dật Kỳ tuy là đế vương nhưng thủ đoạn cũng không kém, đáng tiếc hắn không có lòng bao dug, Vân gia là công thần lại không có tâm tư mưu nghịch, nhưng nam nhân này vẫn nghi ngờ, cho nên người như vậy không thể trở thành minh quân, trước mắt tốt nhất vẫn là Định vương, nhưng đến cùng hắn là người như thế nào thì cũng chưa rõ.

Trong phòng khách, Vân Nhiễm đang suy nghĩ nhập thần, thì giọng Anh Đào vang đến: “Mời vương gia, quận chúa nhà ta đang chờ người ở phòng khách.”

“Ân,” Định vương bước tới, thân như nhã trúc, mày sáng mắt kiếm, tư thế oai hùng, bừng bừng khí thế, mang theo khí chất uy nghi không giận mà uy có thể trấn át người. Người bình thường đối với hắn có chút áp lực, Vân Nhiễm lại thấy bình thường lạnh nhạt, kiếp trước nàng là quân y, là một quân nhân đối mặt với thiên quân vạn mã mặt không đổi sắc huống hồ chỉ là một vương gia.

Vân Nhiễm cười yếu ớt: “Định vương mời ngồi.”

Sở Dật Lâm tao nhã ngồi xuống, nâng mắt nhìn Vân Nhiễm dịu dàng. “Đêm qua Trường Bình ngủ có ngon không?”

Vân Nhiễm gật đầu: “Rất tốt, ta có chỗ nào không tốt đâu.”

Trên mặt Sở Dật Lâm càng hiện vẻ quan tâm, giọng nói càng ôn nhu: “Bổn vương hôm nay tới đây, là nghe nói hoàng huynh chỉ hôn cho quận chúa, muốn Trường Binh gả cho Đường đại nhân, bổn vương muốn hỏi một chút, h.q có cần bổn vương tiến cung cùng hoàng huynh nói một tiếng không, tin rằng chỉ cần bổn vương lên tiếng, hoàng huynh sẽ không bức ép quận chúa gả cho Đường đại nhân.”

Vân Nhiễm bất động thanh sắc, trong lòng suy nghĩ, xem ra Định vương tâm tư cũng không khác gì hoàng thượng, nói không chừng trong cung cũng có người của hắn, hắn có dụng tâm với ngai vàng, có thể phù hợp với đánh giá của sư phụ, hiện tại liền xem người này có mưu lược cùng nhân nghĩa, có tâm mang thiên hạ hay không.

Vân Nhiễm hướng Sở Dật Lâm cười: “Tạ Định vương, hoàng thượng cũng không có mạnh mẽ cưỡng ép ta, chỉ làm cho ta cùng Đường đại nhân từ từ tìm hiểu, nếu có tình cảm liền chỉ hôn, nếu không cũng không ép uổng.”

Ánh mắt Sở Dật Lâm tối sầm, nhìn Vân Nhiễm thử dò hỏi: “Trường Bình thấy Đường đại nhân là người như thế nào?”

Tuy rằng ta cùng hắn lớn lên, nhưng đối với hắn cũng không quá quen thuộc, Định vương có thể giúp ta phân tích được không.”

Vân Nhiễm cười yếu ớt, Sở Dật Lâm nhìn nàng tươi cười trong lòng cảm thấy an bình, lại càng thêm quyết tâm cưới được nàng, “Đường Tử Khiên tướng mạo không tệ, chỉ tiếc không làm được việc lớn, cá tính lỗ mãng xúc động, chưa bao giờ lấy đại cục làm trọng.”

Vân Nhiễm gật đầu, những lời này mới nghe có vẻ thuận ta, không khen ngợi cũng không chế nhạo, nàng cười sâu xa.

Sở Dật Lam tự thấy lời nói của mình không có chỗ nào sơ hở, tận lực đả kích tình địch.

“Trường Bình có biết vì sao Đường đại nhân không muốn cưới ngươi.”

Vân Nhiễm lắc đầu, điểm này quả thật nàng không rõ, chỉ biết Đường Tử Khiên sợ hãi phải cưới nàng.

Sở Dật Lâm thần bí nói: “Kỳ thật lời này bản vương cũng không nên nói, nhưng chuyện có liên quan đến hạnh phúc của quận chúa nên bản vương vẫn phải nói, Đường đại nhân làm cho nữ tử khác có thai.”

“A,” hóa ra là như vậy, Vân Nhiễm cuối cùng đã biết vì sao Đường Tử Khiên không muốn cưới mình, thì ra đã có người trong lòng, hơn nữa với tính tình của hắn kiên quyết không chịu hoàng quyền uy hiếp, hắn muốn kết hôn cũng là phải lấy người hắn thích.

“Nữ nhân kia thật là có diễm phúc,” Vân Nhiễm nói, Sở Dật Lâm lại tiếp tục: “Chuyện này cũng không phải bổn vương muốn dấu quận chúa, nhưng Đường Tử Khiên thật sự rất bí mật, hắn không muốn làm tổn hại đến khuê danh của nữ tử kia, về chuyện nữ tử đó mang thai là do trong một lần uống say hắn vô tình nói ra, chỉ biết người đó là một nữ tử dịu dàng khả ái, nhu tình như nước không giống với quận chúa Trường Bình.”

Vân Nhiễm mặt mày thản nhiên, “Nếu Đường đại nhân đã có người trong lòng, ta cũng sẽ không đoạt nam nhân của người khác, lại càng không muốn làm tiểu tam.”

Định vương hơi khó hiểu: “Tiểu tam là gì?”

Vân Nhiễm cũng không định giải thích, cho dù nàng có nói vị vương gia này cũng không hiểu, người ta là vương gia trong phủ có hai ba vị tiểu thiếp, tương lai cũng sẽ có thêm nhiều nữ nhân tiến vào vương phủ, hắn cho đây là chuyện bình thường không có khái niệm tiểu tam.

Ngoài cửa có người đi vào, trong tay cầm một thiệp hoa, cung kính nói: “Quận chúa, quản gi cho người mang thiếp mới tới, ba ngày sau là sinh thần bốn mươi lăm tuổi của trưởng công chúa, trưởng công chúa cho người mang thiếp mời tới, còn nói lúc trước quận chúa và quận chúa Minh Tuệ có mâu thuẫn, Trưởng công chúa muốn làm người hòa giải khiến hai người hòa thuận.

Vân Nhiễm tiếp nhận thiếp mời, trên mặt có in hoa văn tinh xảo quý báu, theo thông lẹ, thiếp này chỉ cần đưa đến tay Vân vương phi, sau đó vương phi dẫn theo các tiểu thư đến dự yến, nhưng hôm nay lại đưa riêng cho nàng một cái, có thể thấy nàng thành tâm muốn mời Vân Nhiễm, nhưng Vân Nhiễm lại cảm thấy bà muốn tìm cơ hội thay nữ nhi giáo huấn nàng.

Vân Nhiễm đang suy nghĩ, Định vương lại lên tiếng: “Trường Binh đừng quá lo lắng, tuy rằng công chúa rất sủng Minh Tuệ, nhưng vẫn lấy đại cục làm trọng, cho nên sẽ không đối đầu với phủ Vân vương, cho nên muốn hòa giải là thật, ngươi yên tâm đi.”

Vân Nhiễm nghĩ thông suốt, cười yếu ớt gật đầu, nhìn về phía Sở Dật Lâm: “Được, ba ngày sau ta sẽ tới dự yến.”
Bình Luận (0)
Comment