Trong đại điện bây giờ im vắng lặng ai ai cũng đưa mắt mà nhìn theo lời của Tiêu Ngọc Vân Quận chúa nói, ..
Ngạn Ly bây giờ muốn chạy mà không được ,muốn trốn mà không xong, Hơn nữa nói không biết là lại làm mất mặt Phụ thân cô, Bây giờ thì Tùy theo hứng mà thôi..
Cửu Vương gia nảy giờ Cũng biết là Cô Nữ cãi nam trang lấy tiền của Ngài, chỉ là không muốn nhìn thấy một màn nói chuyện ồn ào nên không lên tiếng mà thôi, Bây giờ Thì nhân lúc thuận gió mà đẩy thuyền.....
\- Tiểu Quận chúa nói đúng , Ngũ Ca nữ nhi của huynh cũng nên tránh tài với bao Mỹ nhân ở đây...
Cửu Vương gia lạnh lùng, Bỗng nhiên cười cười nói, Tiểu Ngọc Vân bây giờ đang đắc ý , được Cửu Vương gia Tán thành như vậy có mơ cũng chả được mà bây giờ...haha..
\- " Quả nhiên Cửu Vương gia Đã để ý đến ta "'..
Tiểu Quận chúa cười cười, Còn Phía Ngạn Ly hết cách rồi, muốn gì thì cô chiều,..
\- Cửu đệ, Ngạn nhi Từ nhỏ đã không khỏe ....
\- Được Ta tranh tài ,nhưng không có phần thưởng thì không có hứng để ta đấu đàng hoàng..
Ngạn Ly cắt ngang lời Vương Thiện Phụ thân của cô, Ai quen cô đều rất ngạc nhiên một cô nương cằm kỳ thi hoạ không biết mà muốn tranh tài ...
\- Ngươi muốn phần thưởng là gì..
\- Ưm... 20000 Ngàn lượng..
\- Nếu ngươi Có thể tranh tài với Họ, bổn Vương Đáp ứng với ngươi..
\- ok.... Nhưng nói trước ta không múa, không hát, Không lấy lòng , Không uống rượu, ..
\- Vậy ngươi tranh tài cái gì..
\- " Lúc trước mình cũng biết đàn chắc là đàn được" .. Ta đàn..
\- Người đâu, Mang Đàn đến cho Quận chúa..
Cuộc nói chuyện giữa Cửu Vương gia và Quận chúa Ngạn Ly đã khiến cho bao nhiều Quan lại ở đây ớn lạnh người, Bao nhiêu Mỹ nhân ở đây ghen tị .....
Khi Đàn được mang đến , Ngạn Ly mới sực nhớ, Lúc này vẫn chưa có Piano thì cô biết đàn cái gì, Hơn nữa là Loại cần Làm sao mà Ngạn Ly này biết được chứ..
Chết thì Chịu, Vương Ngạn Ly đến Chỗ cây Cầm ngồi xuống, Ai cũng ngước mắt mà nhìn theo cô, ..
Đôi tay được đặt trên cây đàn thì dường như rất lạ, Cứ như là tự nó Cử động, tự đàn đến Cả Cô cũng chả biết có chuyện gì, Âm thanh vàng lên Trong không khí im vắng, Mang theo sự cô độc Ngàn năm, Nhưng lại dịu dàng và Tự Tại, Cứ như là Đã đi khắp phiêu du thiên hạ, Âm thanh nhẹ nhàng lắng động , Các quan chức nghe mà không biết giọt lệ mà tuôn rơi xuống khi nào, Kể cả một người Như Ngạn Ly Từng viết biết Bao người, mà cũng suýt Rơi lệ nữa ....
Tiếng Đàn Dừng lại,Hoàng Thượng là người vỗ tay đầu tiên, rồi Hoàng Anh công chúa, Cửu Vương gia ... và tiếp đến mọi người... Ngạn Ly cũng không thể ngờ đến chuyện này,Làm sao mà cô biết đàn được chứ, một chút ký ức ký chủ cũng chưa từng có học đàn...
Ngạn Ly một sát thủ không biết đàn, Ngạn Ly Quận chúa cũng không ,nhưng Ngạn Vương Lại là người Rất giỏi về đàn, Tiêu.... ,
\- Cửu Thúc Thúc tiền ta đâu....
\- Bản Vương chưa có già...