(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 105

Editor: Shmily

--------------------

Đường Đậu Đậu xoay người nằm xuống giường, nhìn cô, "Cái này mà gọi là rên sao?"

Hạ Thập Thất đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra, xoay người ngồi vào ghế sofa bên cạnh, vừa mở hành lý, vừa nói: "Cũng không phải chưa từng nhìn qua người ta làʍ ŧìиɦ, mày giả vờ cái gì?"

"Còn lâu." Đường Đậu Đậu bĩu môi, "Em còn là trẻ vị thành niên đó, chị đừng có dạy hư em."

Vừa dứt lời, Hạ Thập Thất liền nhìn cô nhóc, "A~" một tiếng.

Thanh âm mất hồn, vừa nghe liền khiến cho người khác miên man bất định.

"Thập Thất, chị xấu quá rồi!" Đường Đậu Đậu gào lên.

"A... thoải mái~!" Hạ Thập Thất lại tiếp tục.

"Lưu manh."

Lại náo loạn trong chốc lát, Đường Đậu Đậu mới lấy điện thoại di động ra gọi về nhà.

"Mẹ, bọn con tới nơi rồi."

"Tới rồi thì tốt." Thanh âm Tạ Chỉ Hủy từ bên kia truyền tới, "Ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn, có việc thì đi tìm chú cảnh sát nhớ chưa!"

Hạ Thập Thất đang đứng bên cửa sổ, quay đầu liếc nhìn Đường Đậu Đậu một cái.

Đường Đậu Đậu hiểu ý, vội hỏi: "Mẹ, Tịch Đình Ngự có tới gây phiền phức không?"

"Không có, bây giờ còn chưa qua một ngày, chắc là chưa biết hai đứa đi thành phố B đâu."

"A, vậy được."

Nói chuyện phiếm với Tạ Chỉ Hủy vài câu, Đường Đậu Đậu liền cúp điện thoại.

Bởi vì ngồi máy bay suốt mấy tiếng đồng hồ nên cả hai người đều cảm thấy mệt mỏi, cho nên quyết định là ngày mai mới đi Trúc Hải.

Không nghĩ tới ngày hôm sau vừa ra khỏi cửa phòng đã đụng trúng Tịch Lãng, hắn mặc một thân quần áo màu trắng thoải mái, chân đi giày thể thao, toàn thân trên dưới như phát ra một tầng ánh sáng mặt trời.

Nhìn thấy biểu tình của Hạ Thập Thất thay đổi trong nháy mắt, Đường Đậu Đậu liền nhìn theo phương hướng của cô.

"Tịch... Tịch Lãng?"

"Lần này hẳn là tiện đường chứ?" Tịch Lãng bước lại gần, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng nhu hòa.

Đường Đậu Đậu gật gật đầu, "Tiện đường tiện đường, mời ngài đi trước!"

Từ hai người đi biến thành ba người cùng đi, dọc cả đường đi Hạ Thập Thất đều không nói gì.

Ngược lại, Tịch Lãng lại có vô số đề tài để nói, hết chuyện này tới chuyện kia, chọc cho Đường Đậu Đậu cười ha ha không ngừng, thật sự rất vui vẻ.

Xem Trúc Hải xong liền trở về khách sạn, vào lúc ba người đi ra khỏi thang máy, Tịch Lãng liền ngăn cản Hạ Thập Thất: "Có phải cô rất ghét tôi hay không?"

Hạ Thập Thất sửng sốt một chút, "Không có." Cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

"Có, nét mặt của cô nói cho tôi biết, cô rất ghét nhìn thấy tôi."

Hạ Thập Thất: "..."

Cô không phải không muốn nhìn thấy Tịch Lãng mà là không muốn nhìn thấy cái gì liên quan tới nhà họ Tịch...

"Tôi mệt rồi." Hạ Thập Thất nói, lười nhác ngáp một cái, sau đó hướng hắn phất phất tay, "Lần sau lại nói tiếp."

"Ừm, cũng coi như là một lời giải thích." Tịch Lãng cười, sau đó lui sang bên cạnh, Hạ Thập Thất đi qua trước mặt hắn, sau đó hắn mới xoay người đi về phòng mình.

Dạ Thành, tập đoàn Ngự Phong.

Ở trên tầng cao nhất, đèn đuốc sáng trưng cả văn phòng của tổng giám đốc, trước cửa sổ sát đất to lớn, Tịch Đình Ngự đang đứng ở đó, lạnh lùng nhìn xuống toàn bộ chốn phồn hoa đô thị ở bên dưới.

Cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, sau đó liền có người đi từ ngoài vào.

"Hạ Thập Thất cùng Đường Đậu Đậu đã đi thành phố B, cậu có biết không?" Thất Dạ vừa vào đã mở miệng hỏi.

Tịch Đình Ngự cong môi, "Biết."

"Vậy mà cậu còn có tâm tư ở nơi này ngắm cảnh đêm?" Thất Dạ nhíu chặt mày, trong lòng không hiểu sao có chút bực bôi. Hiện tại hắn chỉ muốn nhìn thấy Đường Đậu Đậu ngay lập tức!

Tịch Đình Ngự hơi nâng cằm, bất động thanh sắc thưởng thức điếu thuốc chưa được châm lửa trên tay, cười như không cười, "Bằng không cậu cảm thấy, tôi nên làm cái gì đây?"

Bình Luận (0)
Comment