(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 107

Editor: Shmily

--------------------

"Phải không?" Tịch Đình Ngự nhướng mày, không mặn không nhạt mở miệng: "Vậy hiện tại cô ta đã có người bồi rồi, có phải em cũng nên yên tâm rồi không?"

"Thất Dạ bồi, tôi càng không yên tâm."

Tịch Đình Ngự nghiêng người đè Hạ Thập Thất ở dưới thân, dùng tay nắm lấy cằm cô, mạnh mẽ làm cô nhìn thẳng vào mắt hắn.

Vào đúng lúc này, cửa phòng bị người gõ vang.

Trong mắt Tịch Đình Ngự chợt lóe lên lệ khí, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng chặt, tựa hồ như muốn nhìn xuyên qua nó, đem người bên ngoài lăng trì ra.

Tiếng gõ cửa vang lên không ngừng, Tịch Đình Ngự bị làm cho hết kiên nhẫn, liền thẳng người dậy, xuống giường, khỏa nửa thân trên đi về phía cửa, ánh mắt hung ác nham hiểm làm cho không khí xung quanh trầm hẳn xuống.

"Thập Thất, cô đâu rồi. Nghe nói 4 giờ sáng nay có sao băng, tôi..."

Người đứng bên ngoài nói được một nửa, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Thời điểm Tịch Lãng nhìn thấy người mở cửa là Tịch Đình Ngự, hắn sửng sốt một lúc, sau đó có liền cố gắng kéo kéo khóe miệng cứng đờ, "Anh."

Tịch Đình Ngự dựa nghiêng trên khung cửa, mắt ưng khẽ híp, ngữ khí không nóng không lạnh: "Cô ấy đang ngủ."

Dư quang nơi khóe mắt liếc vào trong phòng một cái, Tịch Lãng xấu hổ cười, "Vậy mai em lại tới tìm cô ấy."

Tịch Đình Ngự không nói gì, cánh tay dài duỗi ra, cửa phòng "Ầm" một tiếng bị đóng lại.

Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, một tia âm hàn chợt lóe qua nơi đáy mắt của Tịch Lãng.

Trong phòng cách vách, Đường Đậu Đậu ngồi trên giường, ghé mắt nhìn nam nhân trên sofa đối diện, hỏi:  "Là anh gọi Tịch Đình Ngự tới?"

Vẻ mặt Thất Dạ đạm mạc: "Ừ."

"Anh thật đáng ghét." Đường Đậu Đậu bĩu môi, "Thập Thất vốn dĩ là vì muốn tránh mặt hắn cho nên mới đi tới đây, hiện tại thì tốt rồi, tới cũng như không."

"Ngay cả anh không nói, hắn cũng tự tra ra được." Ánh mắt Thất Dạ ám trầm, "Chuyện giữa em và thầy giáo thực tập kia là thế nào?"

Đường Đậu Đậu nghe thế liền cười đáp: "Bọn em rất tốt."

"Rất tốt? Nếu là rất tốt, vậy tại sao em lại bỏ hắn ở đó mà chạy tới chỗ này?" Đáy mắt Thất Dạ hiện lên một tia thương tiếc, thế nhưng thanh âm lại vô cùng quạnh quẽ.

Đường Đậu Đậu quay mặt đi, "Phải xa nhau một chút thì mới yêu nhau được lâu dài, không phải sao?"

Xa một chút mới yêu được lâu? Đáy mắt Thất Dạ hiện lên hàn quang, "Em nói sao cũng được, sau khi về Dạ Thành anh sẽ tự mình đi hỏi hắn ta."

"Thất Dạ ca ca! Anh là đang uy hiếp người khác!"

Đường Đậu Đậu xù lông, mà người đàn ông ngồi đối diện vẫn ung dung nhìn cô nàng, không nhanh không chậm nói: "Anh đang uy hiếp em."

Đường Đậu Đậu hừ một tiếng, "Em chia tay với anh ta rồi, bởi vì không còn tình cảm."

"Bởi vì không có tình cảm cho nên mới chia tay. Đường Đậu Đậu, thứ tự nói chuyện của em sai rồi." Thất Dạ lạnh lùng mở miệng.

"Vậy thì thế nào? Dù sao thì kết quả cũng là em đá anh ta."

Thất Dạ bình tĩnh nhìn gương mặt của Đường Đậu Đậu, trong mắt tràn đầy nhu tình, sau đó lại được che dấu bởi vẻ lạnh nhạt thường ngày.

Tình yêu của thiếu nữ 17 tuổi, đã được chú định sẽ là một đóa hoa yếu ớt, cho nên hắn vẫn luôn cẩn thận bảo hộ cô.

Đôi mắt Thất Dạ híp lại, hàn ý nơi đáy mắt như muốn đóng băng không khí xung quanh.

Đường Đậu Đậu chú ý tới biểu tình của hắn có chuyển biến, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.

Rầm rầm rầm~

"Mày không sao chứ?"

Hạ Thập Thất đi vào phòng, đầu tiên là đánh giá Đường Đậu Đậu từ trên xuống dưới một lượt, xác định là quần áo của cô nhóc vẫn còn nguyên như ban đầu, sau đó mới đưa ánh mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

"Thất Dạ công tử, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, có chút không thích hợp thì phải?"

Bình Luận (0)
Comment