(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 110

Editor: Shmily

--------------------

"Nhất kiến chung tình?" Thất Dạ hơi nâng mi, "Đáng tiếc, cậu tới chậm một bước rồi."

Mặc kệ là có đúng hay không, Hạ Thập Thất và Tịch Lãng đều không có bất kì khả năng nào.

Nhìn mây mù lượn lờ quanh ngọn núi ở phía xa, Tịch Lãng nở nụ cười, "Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, sao lại gọi là muộn được."

Thất Dạ đưa mắt nhìn hắn, hàn quang nơi đáy mắt dần dần tràn ra, "Nếu không muốn chết quá sớm thì tốt nhất nên thu liễm lại."

Tịch Lãng đang muốn nói gì đó, Đường Đậu Đậu đã đi tới hỏi, "Hai người đang nói gì thế?"

"Đang nghĩ về tương lai phía trước." Tịch Lãng cười trả lời, ngay sau đó liền dời tầm mắt đi nhìn phong cảnh nơi xa.

.......

Về tới khách sạn, Tịch Đình Ngự rốt cuộc cũng chịu thả Hạ Thập Thất xuống.

Vào trong thang máy, cô dựa lên trên tay vịn, Tịch Đình Ngự thì nghiêng người dựa ở bên cạnh, không nóng không lạnh mở miệng: "Đêm nay cùng tôi về Dạ Thành."

"Vì cái gì?" Hạ Thập Thất nhíu mày.

"Không có vì cái gì, em chỉ cần làm theo."

"..."

Đinh~

Thang máy tới nơi, Hạ Thập Thất liền khập khiễng bước từ bên trong ra, Tịch Đình Ngự đã nhanh chân hơn đi tới bên ngoài cửa phòng, mở cửa. Trở về phòng xong, Tịch Đình Ngự liền gọi điện cho lễ tân, điện thoại kêu một hồi, bên kia liền truyền tới thanh âm ôn nhu, "Chào ngài, xin hỏi ngài cần giúp gì ạ?"

"Mang một hòm thuốc tới phòng 709."

"Dạ vâng, ngài có cần gọi bác sĩ không ạ?"

Tịch Đình Ngự nhíu mày, ngữ khí hơi trầm: "Không cần."

Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Hạ Thập Thất liếc hắn một cái, "Đại thúc, anh không thể ôn nhu một chút sao?"

"Bây giờ em nên suy nghĩ xem là chân bị què thế này rồi thì tối đi máy bay về kiểu gì." Tịch Đình Ngự liếc cô một cái, nghiêm túc nói, sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Hạ Thập Thất không để bụng bĩu môi, sau đó trực tiếp lăn lên trên giường.

Tịch Đình Ngự đi từ nhà vệ sinh ra liền nhìn thấy Hạ Thập Thất đang nằm im bất động, hắn nhíu mày đi qua.

"Cởi giày ra rồi ngủ tiếp."

Hạ Thập Thất trở mình không để ý tới hắn, cũng không tính toán cởi giày.

"Hoặc là em có thể nhờ tôi giúp, bất quá cần phải suy nghĩ thật kỹ."

Tịch Đình Ngự ngồi xuống mép giường, cởϊ áσ khoác trên người xuống, dù bận vẫn ung dung nhìn cô gái nhỏ nào đó.

Lúc này Hạ Thập Thất mới không tình nguyện ngồi dậy, liếc hắn một cái, sau đó phi thường có cốt khí lựa chọn tự mình cởi giày.

"Đều sưng lên rồi..." Thấy mắt cá chân sưng đỏ của mình, Hạ Thập Thất không nhịn được nhăn mày.

Nghe cô nói như vậy, Tịch Đình Ngự liền cong môi, cười như không cười mở miệng: "Vừa lúc, khiến cho em cao thêm một chút."

Hạ Thập Thất cũng không tức giận, cười nhìn hắn, "Cho nên anh là đang ngại tôi lùn?"

Tịch Đình Ngự "ừ" một tiếng, "Ngại."

"Vậy thì chia tay đi."

"Kiếp sau lại nói."

"..."

Đúng lúc này, cửa phòng bị người gõ vang.

Tịch Đình Ngự đi mở cửa, ngoài cửa là một phục vụ đang đứng, trong tay cầm theo một hòm thuốc.

Vừa nhìn thấy hắn, người phục vụ liền lễ phép mỉm cười: "Tiên sinh, đây là hòm thuốc của ngài."

"Ừm." Tịch Đình Ngự duỗi tay nhận lấy, xoay người đóng cửa lại.

Hắn đi tới bên người Hạ Thập Thất ngồi xuống, mở hòm thuốc ra, thân thể thon dài nghiêng về phía trước, đem chân bị thương của cô nâng lên, đặt ở trên đùi mình.

Hạ Thập Thất không được tự nhiên, giật giật một chút, hắn lập tức quát lớn: "Không muốn tàn phế thì đừng có lộn xộn."

Hạ Thập Thất liền dứt khoát bất động, chỉ là nhắc nhở hắn một câu: "Anh nhẹ chút."

Bình Luận (0)
Comment