(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 131

Editor: Shmily

--------------------

Cô ta có chút bất lực nhìn về phía bên dưới, nơi Tịch Đình Ngự đang ngồi.

Nhưng cũng không phải đang cầu cứu Tịch Đình Ngự.

Bạch Hạ biết, mặc kệ Tịch Đình Ngự có thái độ như thế nào với Hạ Thập Thất, nếu như hắn đã chọn cô làm bạn nữ đi cùng hắn tới đây thì những gì Hạ Thập Thất làm đều đại biểu cho hắn.

Nói cách khác, những lời Hạ Thập Thất vừa nói ra, những hành động mà cô làm từ nãy tới giờ đều đã trải qua sự ngầm đồng ý của hắn.

Lúc trước cô ta cố tình gây khó dễ cho Hạ Thập Thất cũng là bởi cô ta biết rõ hắn sẽ không xen vào chuyện nhỏ giữa hai nữ nhân, cho nên mới có gan làm như vậy.

Cô ta sai là sai ở chỗ không nên nháo ra chuyện lớn như vậy, cũng không nên mượn bộ lễ phục để ngụy trang, kéo Hạ Thập Thất lên sân khấu.

Hiện tại lại biến thành chính mình cưỡi lên lưng cọp không có cách nào leo xuống được, cô ta cũng không trông cậy vào người đàn ông kia sẽ ra mặt giúp cô ta.

Tầm mắt di động sang bên cạnh, thẳng đến khi dừng lại trên người Bạch Nhung.

Tuy rằng Bạch Hạ là đứa con gái mà Bạch Nhung thương yêu nhất, thế nhưng từ trước tới nay cô ta cũng không hề nhúng tay tới chuyện làm ăn, cũng không có bất luận quyền hành gì.

Cho nên Bạch Nhung rất rõ ràng, Bạch Hạ là đang bị Hạ Thập Thất hố cho một trận.

Làm người từ thiện lớn nhất ở cái đất Dạ Thành này, đương nhiên Bạch Nhung sẽ không biểu hiện ra nửa điểm không vui. Cho dù là phải tổn thất một số tiền lớn đi chăng nữa, hắn cũng chỉ có thể đè xuống nuốt vào trong bụng.

Hắn cười một tiếng, đứng lên, giả dạng làm một người đã sớm biết chuyện này, nói với những người ở đây: "Đưa ra quyền đại lý champagne một năm, cũng là ý của bản thân tôi."

Trong lòng những người đang ngồi ở đây cũng hiểu rõ, tuy rằng Bạch Nhung là đang tán thành cách nói của Hạ Thập Thất, nhưng trên thực tế thì đang tự cho mình mặt mũi, cũng như là cho Bạch Hạ ở bên trên một bậc thang để đi xuống.

Vì thế cho nên, quyền đại lý champagne một năm kia cứ thế chuyển sang tay Hạ Thập Thất rồi lại chuyển qua cho người khác.

Mọi người ở đây tuy rằng đều nâng ly phụ họa vài câu, nhưng chẳng qua cũng chỉ là khiếp sợ uy danh của Bạch gia và Tịch gia mà thôi.

Rốt cuộc thì trận diễn này vẫn là do một tay người phụ nữ của Tịch Đình Ngự, Hạ Thập Thất nắm quyền làm chủ.

Ở trong cái vòng này cũng không có bao nhiêu người từng nhìn thấy cách chơi như vậy của Hạ Thập Thất, tùy tùy tiện tiện nói ra vài câu cũng có thể hố người khác mất một khoản tiền lớn, còn mặt dày nói là người đó cho mình.

Mọi chuyện cứ thế qua đi, nhưng Tịch Đình Ngự lại hiểu rõ, chuyện này có lẽ cũng chỉ mới là khởi đầu.

Dù cho là Bạch Hạ hay là Bạch Nhung đi chăng nữa thì cũng đều không phải là loại người lương thiện gì. Ăn một cú lừa lớn như vậy còn phải nở nụ cười tươi chấp nhận, đó chẳng qua cũng chỉ là đang chờ một thời cơ mới mà thôi.

Sau khi tiệc rượu từ thiện kết thúc, đã là nửa đêm.

Rời khỏi khách sạn, Tịch Đình Ngự tự mình lái xe đưa Hạ Thập Thất về.

Xe đi được một đoạn, Hạ Thập Thất liền bảo hắn dừng xe... nói là muốn ngắm sao.

Tịch Đình Ngự không có biện pháp từ chối cô, đành phải tìm một nơi vắng người dừng lại.

Hạ Thập Thất không biết lấy đâu ra một cái bật lửa, châm một điếu thuốc, hít sâu một ngụm, nói: "Kỳ thật ban nãy lúc ở khách sạn, tôi hẳn là nên trực tiếp động thủ."

Cô mặc lễ phục ngồi trên xe hút thuốc, trên người tỏa ra một loại khí chất to lớn không hợp với tuổi thực của mình, tựa như dưới gương mặt được trang điểm tinh xảo, xinh đẹp mê người kia lại là một mặt vô cùng nguy hiểm.

Tịch Đình Ngự chỉ yên lặng nhìn cô, hiện giờ hắn cảm thấy, giờ phút này so với bất cứ lần uống say nào trước đây đều không hề thanh tỉnh được.

Hắn rất muốn sủng hư nữ nhân này, đem cô sủng tới vô pháp vô thiên, nhìn cô tùy ý làm bậy, cực kì trương dương mà tồn tại.

"Vậy tại sao không làm?"

Tịch Đình Ngự nhìn cô rất nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú kia của hắn như là đang cổ vũ cô, nếu chuyện đó còn xảy ra thêm một lần nữa, cô nhất định phải tùy tâm sở dục mà làm.

Hạ Thập Thất quay đầu liếc mắt nhìn hắn, biểu đạt bất mãn của mình, "Tôi đây là vì mặt mũi của anh đó nha."

"Hửm?"

"Nếu như tôi thật sự động tay động chân, chắc chắn sẽ không ai có thể cản được~"

"..."

Bình Luận (0)
Comment