(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 145

Editor: Shmily

---------------------

Người đàn ông tỏ vẻ không sao cả nhún nhún vai, xem cũng không xem, trực tiếp lật bài lên.

"Vị tiên sinh này, anh cũng quá tự cao rồi!" Đường Đậu Đậu nhìn người đàn ông lật ra tấm bài 6 bích, cao hứng vỗ tay, "Anh thua."

Người chia bài nói: "Ván thứ hai, Ngự thiếu thắng."

Vài ván bài qua đi, Tịch Đình Ngự tuy rằng có thua vài ván, thế nhưng cuối cùng vẫn trở thành người thắng lớn nhất đêm nay.

Ngay cả ông chủ Lục và Trần Tương ngẫu nhiên chơi vài ván cũng là thắng nhiều thua ít.

Người đàn ông kia tuy thua cuộc thế nhưng cũng không để bụng, hắn ta bưng rượu vang đỏ đặt bên cạnh lên, hướng tới người đối diện kính rượu.

"Hôm nay chơi rất vui vẻ, chút tiền ấy mà có thể đổi lấy cơ hội làm quen với Ngự thiếu thì cũng được coi là tiền nào của nấy nha." Người đàn ông cười cười.

Tịch Đình Ngự không có hứng thú, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên thân dài của ly rượu, cũng không có dự định uống nó.

Mà Hạ Thập Thất thì bưng ly rượu còn lại trên bàn lên, đáp lễ: "Mọi người đều chơi vui là tốt rồi."

Rất nhanh đã có người đem tiền thắng cược đêm nay của Tịch Đình Ngự tính toán rõ ràng, cho dù thắng lại được nhiều, thế nhưng hắn lại không chút để ý. Gương mặt tuấn mỹ kia vẫn lạnh lùng trước sau như một.

Tiền thắng đêm nay hắn đều đưa cho Đường Đậu Đậu khiến cho cô nhóc mừng như điên, một tiếng là một tiếng "anh rể" gọi không ngừng.

Sau khi cá cược kết thúc, mọi người đều rời đi.

Tại phòng điều khiển của sòng bạc, Đường Đậu Đậu đang ngồi ở một bên cắn hạt dưa, Hạ Thập Thất cùng Tịch Đình Ngự thì đang chuyên chú nhìn màn hình.

Đứng ở phía sau còn có hai người phụ trách chia bài.

Hai người đó cúi đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn Hạ Thập Thất cùng Tịch Đình Ngự, trên đầu toàn là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tối ngày hôm nay, nếu như không phải tam tiểu thư tâm huyết dâng trào kéo Ngự thiếu lên lầu đánh vài ván thì không biết người đàn ông kia không biết sẽ thắng được bao nhiêu tiền nữa.

Vận may của một người là hữu hạn.

Người đàn ông kia chơi bài ở đây, tuy rằng trong quá trình cũng có thua vài ván, thế nhưng số lần thắng vẫn chiếm đa số, hơn nữa hắn thắng được số tiền không nhỏ chút nào.

Muốn nói hắn dựa vào vận may thắng được nhiều tiền như vậy, chỉ sợ sẽ chẳng ai tin cả.

Cho nên chỉ có hai khả năng mà thôi. Thứ nhất là hắn mua chuộc người ở đây, thứ hai là kỹ thuật chơi của hắn thực sự rất tinh vi, bỏ xa tất cả mọi người.

"Chuyện ngày hôm nay, tôi muốn một lời giải thích." Hạ Thập Thất đột nhiên mở miệng nói.

Hai người phụ trách chia bài đứng ở phía sau vừa nghe thấy những lời này liền lập tức toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Người đàn ông kia ở sòng bạc này phách lối như vậy, lại còn thắng được không ít tiền, rõ ràng là không hề để Hạ gia vào trong mắt.

Hơn nữa hắn ta còn dám so chiêu với Ngự thiếu, người như vậy có thể biết là lai lịch không nhỏ, làm gì đến lượt những nhân vật nhỏ như bọn hắn có thể đối phó chứ.

"Thập Thất, chị tính sao?" Đường Đậu Đậu quan sát sắc mặt của Hạ Thập Thất một chút, không hiểu sao có chút chột dạ.

Lại nói, chuyện này hôm nay cũng không tránh khỏi có quan hệ với cô nàng, chỉ vì giám sát không tốt mà mới xảy ra chuyện như thế này.

"Tra." Hạ Thập Thất chỉ trả lời đúng một chữ.

Sau đó quay đầu nhìn về phía hai người phụ trách chia bài, mở miệng nói: "Tìm người đi hỏi thăm rõ ràng, người đàn ông kia tên là gì, tới từ đâu, tới khu Doanh là có mục đích gì?"

Hai người phụ trách chia bài lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng gật gật đầu.

Tịch Đình Ngự nhăn mày kiếm, cẩn thận quan sát diện mạo người đàn ông trên camera giám sát.

"Vết sẹo kia rất quen mắt." Hắn ra hiệu cho người điều khiển phóng to hình ảnh lên rồi tạm dừng, ngón tay thon dài chỉ vào vị trí bên cạnh khóe mắt của người đàn ông kia: "Lần hợp tác trước của tôi với Bạch gia, nếu nhớ không nhầm thì hẳn là đã gặp qua người này."

"... Anh đã gặp qua hắn? Vậy sao lúc nãy anh không nhận ra vậy?" Đường Đậu Đậu đứng một bên nhịn không được hỏi.

Bình Luận (0)
Comment