(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 156

Editor: Shmily

----------------------

Ăn một phát đạp của Hạ Thập Thất, lại còn nghe thấy tiếng cười của mọi người, trong lòng tên côn đồ tức khắc có một ngọn rửa bùng lên, nổi giận mắng: "Mẹ nó! Con đàn bà thối này cũng dám đá lão tử sao. Hôm nay không giáo huấn mày thật tốt thì sau này lão tử sao có thể hoành hành ở nơi này được!"

Nói xong, tên côn đồ đột nhiên nhào tới chỗ Hạ Thập Thất, thế nhưng lại bị Đường Đậu Đậu ngáng chân ngã bổ nhào trên mặt đất.

Người vây xem bên cạnh không khỏi khẩn trương lên, mặc kệ nói thế nào đi nữa thì thể lực giữa đàn ông và đàn bà cũng cách nhau một khoảng khá xa.

Hơn nữa đám lưu manh này còn có đến bốn, năm người, bình thường đều là cái loại đi ngang ở vùng này.

Bọn họ ỷ người đông thế mạnh, hơn nữa lại còn là ở trên địa bàn của mình cho nên căn bản không để bất kì ai đối nghịch với bọn họ vào mắt.

Tên côn đồ dẫn đầu lại một lần nữa muốn bắt lấy Hạ Thập Thất, thế nhưng làm hắn không nghĩ tới chính là không biết từ lúc nào Hạ Thập Thất đã châm xong một điếu thuốc.

Thời điểm hắn tới gần, cô đã bắt đầu không ngừng dùng khói phả vào mặt hắn, dùng đầu thuốc đang cháy dí vào mu bàn tay, cánh tay, trên mặt, chỉ cần là nơi mẫn cảm thì cô đều dí cho một phát.

"A! A..." Tên côn đồ vừa kêu rên, vừa phân phó đám anh em đã bị dọa cho choáng váng ở bên cạnh: "Chúng mày còn đờ ra đấy làm gì, lên mau... Mau lên hết cho tao, đánh chết con đàn bà thối này đi!"

Đám người đó hồi phục lại tinh thần, hùng hổ tới gần Hạ Thập Thất.

Đường Đậu Đậu yên lặng lùi về sau, nhặt hai chai bia trống rỗng trên mặt đất lên, sau đó cho Hạ Thập Thất một ánh mắt.

Hạ Thập Thất hiểu ý, hơi nghiêng người, Đường Đậu Đậu liền nhanh chóng chạy về phía cô.

Thời điểm chỉ cách có nửa mét, cô nàng liền đem một chai bia trên tay chuyển tới tay Hạ Thập Thất, sau đó liền xoay người đem chai còn lại đập thẳng lên đầu tên lưu manh trước mặt.

Phang~ một tiếng, chai bia vỡ toang, tên lưu manh bị một đòn nghiêm trọng, chân mềm nhũn xuống, ngã lăn ra đất.

Ở thời điểm hắn ngã xuống lại vừa đúng lúc đụng vào hai tên lưu manh phía sau, làm cho hai tên kia cũng ngã theo xuống đất.

Đối phương có năm người, cứ như vậy đã loạn thành một đoàn, bị rút hết đi nhuệ khí trên người.

Hạ Thập Thất chậm rãi đi tới trước mặt đám người đó, hơi cúi người, cầm chai kia từ từ di chuyển qua tầm mắt của bọn họ.

Ý tứ của cô rất rõ ràng, tuy rằng không có nói gì, thế nhưng đám người này lại đọc được ý tứ uy hiếp từ trong ánh mắt của cô/

Đám côn đồ lập tức liền có cảm giác e sợ, không phải bởi vì đánh không lại mà là vì hiện tại bọn họ đang rơi vào thế hạ phong, không còn cơ hội phản kháng nữa.

"Tao cảnh cáo chúng mày tốt nhất không nên làm xằng làm bậy, bằng không... bằng không..."

Nói nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Hạ Thập Thất dùng ngón tay thon dài của mình gõ gõ chai bia, sau đó hỏi hắn: "Bằng không, các người sẽ tìm người tới gϊếŧ bọn tôi?"

"Phải!" Tên lưu manh kia còn thật sự nói theo, đồng thời còn không quên đe dọa: "Đường Nam Loan này là địa bàn của ai, hẳn chúng mày cũng biết đi? Tao nói cho mày biết, đằng sau bọn tao có người che chở!"

"Là địa bàn của ai vậy?" Hạ Thập Thất đong đưa chai bia trên tay, một bộ dáng không mấy quan tâm.

"Phải rồi, nói ra xem nào, lão đại của Nam Loan là ai? Để cho bọn tôi nhìn xem có quen biết hay không nào." Đường Đậu Đậu cũng phụ họa theo một câu.

"Ngay cả chúng mày cũng sẽ biết tới đại ca của bọn tao thôi..." Đối phương khinh thường cười một tiếng, "Biết Hổ ca chứ? Tạ Toàn Hổ, hắn chính là lão đại của Nam Loan."

"A, là hắn à." Hạ Thập Thất cười.

Nói tới Tạ Toàn Hổ này, thật ra là một nhân vật rất tàn nhẫn, phàm là người đã nghe qua danh hiệu của hắn thì khi thấy hắn đều trốn được rất xa. Cũng bởi vì trước kia hắn từng gϊếŧ người mà phải ngồi tù.

Bình Luận (0)
Comment